Thời Nhiễm không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong nội tâm cô kỳ thật lại rất rõ ràng, từ sau chuyện đó, cô trở nên đặc biệt thích chơi các trò mạo hiểm, theo đuổi sự kích thích tâm lý cực mạnh. Trước khi về nước, cô và Khương Họa đã chơi rất nhiều môn thể thao mạo hiểm, nếu không phải Khương Họa mua vé máy bay cưỡng ép đưa cô về nước ước chừng cô còn có thể chơi nhiều hơn, càng chơi càng hăng. Nhưng cô không bao giờ muốn thừa nhận rằng đó là vì cô bị bệnh. Ở thị trấn cổ, cô vô tình nghe thấy một cặp tình nhân nói chuyện, hai người chuẩn bị tham gia vào một hoạt động sinh tồn hoang dã của một câu lạc bộ, chỉ vì cô gái đột nhiên bị sốt cao, nam sinh cuối cùng quyết định không tham gia nữa, cô gái khóc cực kỳ đáng thương, nam sinh một lần nữa kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành. Hai người không thể tham gia, Thời Nhiễm lại có hứng thú, vì thế cô hỏi hai người về hoạt động này, sau khi nghe xong không chút do dự vội vàng báo danh, đóng các chi phí liên quan trước ngày hết hạn sau đó chạy đến nơi tổ chức. Trên đường đi, Thời Nhiễm mở Internet để kiểm tra các tư liệu liên quan, biết rằng năm nay là lần thứ hai câu lạc bộ dã ngoại tổ chức, người chiến thắng cuối cùng sẽ có năm vạn nhân dân tệ tiền thưởng và trở thành thành viên miễn phí của câu lạc bộ cả đời. Cô cũng tra xét một chút về câu lạc bộ, khiêm tốn, thực lực mạnh mẽ, người phụ trách bên ngoài là hai vị bộ đội đã xuất ngũ, nhưng ông chủ thực sự phía sau là ai thì không rõ. Mục tiêu của Thời Nhiễm không phải là tiền thưởng, cô chỉ cảm thấy cuộc thách đấu này đủ kích thích, sự không an phận trong xương cốt vẫn luôn rục rịch ngóc đầu dậy, cô rất muốn trải nghiệm, đồng thời… chế ngự một cái gì đó. Chỉ là, cô không ngờ lại gặp Sầm Diễn ở đây. “Nói vậy mọi người đối với thử thách lần này cũng đã hiểu rõ một chút về trò chơi rồi, như vậy kế tiếp, sẽ do chúng tôi sẽ cùng mọi người giải thích một chút về quy tắc.” Liễu Chiêu đảo mắt nhìn vòng nhóm người trước mặt, không có biểu tình gì. “Quy tắc rất đơn giản, rút thăm, hai người có cùng số thứ tự sẽ là một tổ hợp tác, tổng cộng mười lăm tổ, tương ứng từ nhiều phương hướng khác nhau tiến vào rừng núi, trong vòng ba ngày người đầu tiên tìm được lá cờ đại diện thành công chính là người chiến thắng, người chiến thắng sẽ nhận được năm vạn tiền thưởng là tiền mặt, cùng với cơ hội trở thành thành viên miễn phí suốt đời của câu lạc bộ chúng tôi.” “Trước khi vào rừng núi, chúng tôi chỉ cung cấp một bản đồ đơn giản và một chiếc đồng hồ, đồng hồ này có hai tính năng, định vị và cầu cứu, bất kể bạn đang ở đâu, chúng tôi đều có thể biết vị trí cụ thể của bạn, khi bạn yêu cầu chúng tôi lập tức sẽ có mặt ngay lập tức, nhưng …” Anh dừng lại, ánh mắt lạnh lùng: “Đồng hồ có hai nút màu đỏ và xanh lá cây, màu xanh lá cây để được giúp đỡ, màu đỏ để từ bỏ, một khi bạn gửi cho chúng tôi tín hiệu màu đỏ có nghĩa là bạn tự động từ bỏ, không tham gia nữa.” “Hơn nữa, nếu giữa đường cộng sự của bạn rút lui không tiếp tục tham gia, như vậy cũng chỉ có bạn hoàn thành nhiệm vụ kế tiếp.” Người đứng bên cạnh có gương mặt trẻ con Tống Nhiên nói thêm: “Nhiệm vụ của bạn không chỉ là tìm cờ chiến thắng mà còn phải kịp thời tìm thấy nguồn tiếp viện chúng tôi giấu ở xung quanh, nguồn tiếp viện có nước và thực phẩm cùng một số mặt hàng thiết yếu, chẳng hạn như lều, v.v… ” Anh mỉm cười: “Ngoài ra, bạn cần phải phòng bị để chống lại ‘bất ngờ’ mà chúng tôi đã chuẩn bị và xử lý hết toàn bộ đối thủ cạnh tranh của bạn.” “OK, nếu như không thành vấn đề, có thể bắt đầu rút thăm, mười phút sau xuất phát, đương nhiên, nếu cảm thấy quá khủng khiếp tạm thời muốn rời đi cũng không sao, có thể ngay bây giờ nói rõ, không ai chê cười bạn đâu.” Mọi người bên dưới, tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Rất nhanh, liền có người đầu tiên đi lên rút số. Thời Nhiễm đứng ở hàng thứ hai bên trái, Sầm Diễn thì ở cuối. Cô không do dự, cũng không lùi bước, càng không vì Sầm Diễn ở đây mà buông tha thử thách này, cô chỉ muốn theo ý định ban đầu của mình tham gia cuộc chiến thật tốt, huống chi đối với cô mà nói, cô đã sớm coi anh là người dưng. Cô sẽ không thay đổi quyết định của mình vì bất kỳ ai. Nhẹ nhàng thở phào một hơi Thời Nhiễm tiến lên phía trước. Phía sau, Sầm Diễn hờ hững nhìn bóng lưng và động tác của cô, đợi sau khi những người khác đều rút số xong thì mới đi lên rút cuối cùng. Con số của anh là 4. Thời Nhiễm có chút khẩn trương, nhưng nhiều hơn là chờ mong nhìn con số của mình —— 7. Đó là số may mắn của cô. “Ai là 7?” Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nữ sắc nét. Cô ngước mắt lên. Vừa vặn cô gái kia cũng nhìn qua. “Là cô?” “Ừm.” Cô gái cười đến mặt mày cong cong, vẻ mặt tràn đầy sức sống đưa tay về phía cô: “Xin chào cộng sự, tên tôi là Mai Đồng Đồng, hợp tác vui vẻ.” Thời Nhiễm hơi cong môi: “Thời Nhiễm, hợp tác vui vẻ.” Trong mắt Mai Đồng Đồng hiện lên sự kinh diễm: “Cô thật xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe.” Thời Nhiễm từ nhỏ đến lớn đã được khen ngợi quen tai, nghe vậy trong lòng không có dao động gì, cũng không ngượng ngùng, cười khẽ nói: “Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp.” Mai Đồng Đồng nhìn bộ dáng cô vui vẻ tiếp nhận lời khen trong lòng nhất thời có chút không thoải mái, mặc dù cô ta cũng thừa nhận vẻ ngoài của Thời Nhiễm khiến người ta kinh diễm hâm mộ, nhưng chẳng phải không nên khiêm tốn một chút sao? Còn khen cô ta cũng xinh đẹp, nghe thực sự khó chịu. Nhưng cuối cùng cô ta cũng không có biểu cảm gì. Đối tác của Sầm Diễn là một người đàn ông đeo kính trầm mặc ít nói như anh, hai người chỉ chào hỏi một chút liền không nói gì nữa. Chỉ chốc lát sau, đã đến lúc vào rừng núi. Tống Nhiên và Liễu Chiêu cùng nhau đưa mọi người đến cửa vào. Chờ tất cả mọi người đi xa, Liễu Chiêu nghẹn một đường nghi vấn rốt cục nhịn không được nhíu mày hỏi: “A Diễn xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên cậu ấy lại yêu cầu tham gia? Cũng không nói nguyên nhân, cậu nói cậu ấy…” Tống Nhiên cà lơ phất phơ vỗ vỗ vai anh: “Tiểu Chiêu a.” Liễu Chiêu là người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ, khó chịu nhất chính là nghe bọn họ gọi anh là Tiểu Chiêu, nhạo báng anh cùng tên Tiểu Chiêu trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký (*),nhưng mà anh chính là một nam tử hán thô bạo mà! (*) Trong phim Ỷ Thiên Đồ Long Ký có một nhân vật nữ tên Tiểu Chiêu đó ạ, huhu hong coi phim kiếm hiệp nên không hiểu, mò mãi mới ra.😒 “Không được kêu, lại kêu liền trở mặt đấy!” Anh giận dữ la lên. Tống Nhiên nhíu mày, hừ cười: “Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu a…” “……” Nhìn mặt Liễu Chiêu nghẹn đỏ Tống Nhiên liền hăng hái, trêu chọc một hồi lâu thừa dịp anh muốn đánh mình mới thâm trầm nói: “Biết sao cậu lớn tuổi như vậy vẫn chưa có cô gái nào thích cậu không? Bởi vì bộ não thẳng nam của cậu đó, mắt các cô gái không mù, ai có khả năng lại thích cậu?” Liễu Chiêu: “…” Anh tức giận: “Nói như thể anh có…” Lời nói đột nhiên bị chặn lại. Một giây sau, ánh mắt của anh mở to, hít một hơi không dám tin hỏi: “Ý của cậu là, lý do số người tham gia bị lẻ chỉ là cái cớ, A Diễn vì một cô gái mà tham gia mới là mục đích chính?” Tống Nhiên lại vỗ vai anh, vẻ mặt vui mừng: “Không dễ dàng a, Tiểu Chiêu rốt cục cũng thông suốt.” “……” Liễu Chiêu gạt bỏ tay anh: “Không có khả năng, tính khí của A Diễn kia, vừa thiếu gia vừa lạnh lùng, trong mắt không có phụ nữ, cậu ấy mà có cô gái mình thích? Người nào? Tại sao tớ không thể nhìn thấy? Cậu có biết ai không?” Tống Nhiên thẳng thừng: “Làm sao tớ biết được?” “Vậy cậu…” “Đoán mò.” “Mẹ kiếp.” Lúc ở cùng một nơi với những người không quen thuộc Thời Nhiễm sẽ rất ít nói, đi được một đoạn dài, về cơ bản Mai Đồng Đồng không ngừng tùy ý nói chuyện phiếm. Lâu dài, Mai Đồng Đồng không còn cao hứng nữa. Cô ta cảm thấy thời nhiễm rất đứng đắn, là bộ dáng xem thường người khác. Bĩu môi, trong lúc vô tình nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay của Thời Nhiễm, cô không thể không hỏi: “Thời Nhiễm, đồng hồ của cô rất đẹp nha, mua ở đâu vậy, thương hiệu gì thế? Nhất định là rất đắt tiền phải không?” Thời Nhiễm trả lời tùy ý không để bụng lắm: “Bác gái tôi tặng, bao nhiêu tiền tôi cũng không biết.” Mai Đồng Đồng nghe vậy lại càng không hài lòng. Người gì vậy. Âm dương quái khí, hỏi một chút đều kín bưng như vậy, có gì đặc biệt hơn người. Cô ta còn muốn nói cái gì. “Tôi cảm thấy.” Thời Nhiễm nhìn xung quanh rồi thu hồi tầm mắt quay đầu lại nói, “Trước khi tìm thấy gói tiếp viện chúng ta vẫn nên nói ít một chút để duy trì sức lực, chú ý nhiều hơn đến môi trường xung quanh, chú ý cạm bẫy bất ngờ, cô cảm thấy thế nào?” Ánh mắt cô rất đẹp, lúc nhìn người ta nói chuyện hình như còn có ánh sáng rực rỡ lóe lên, nhưng Mai Đồng Đồng nhìn chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu. Chán ghét. “Đúng vậy, có đạo lý.” Cô ta không phải rất tình nguyện mà chỉ phụ họa theo, tùy tiện gật đầu, “Chúng ta mau tìm đi, còn phải dựng lều nữa.” Thời Nhiễm thấy cô ta đồng ý liền không nói nhiều nữa. Hai người tiếp tục đi về phía trước. Thời Nhiễm dồn tất cả sự chú ý vào đường đi, thần kinh căng thẳng, chỉ sợ một giây sơ sót liền rơi vào cạm bẫy hoặc bỏ lỡ túi tiếp viện. Mà ngoài sự hết sức chăm chú cô còn có chút hưng phấn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tham gia loại khiêu chiến sinh tồn thực tế này, cô cảm thấy rất mới mẻ. Chỉ là, đi thật lâu, trên đường cũng vô cùng chú ý tới nhưng cô và Mai Đồng Đồng từ đầu đến giờ vẫn không phát hiện ra túi tiếp viện nào. Mắt thấy mặt trời đã bắt đầu đi về phía tây. Phải nắm bắt thời gian. Nghĩ như thế, lực chú ý của Thời Nhiễm một lần nữa tập trung cao độ. Cuối cùng, trời không phụ lòng người. Đã tìm thấy gói tiếp viện! Khi Mai Đồng Đồng nhìn thấy Thời Nhiễm tìm được túi tiếp tế, ánh mắt đều sáng lên, nhưng khi cô ta vội vàng gào thét mở ra, nhìn thấy nước và thức ăn bên trong mới miễn cưỡng chỉ đủ cho một người một ngày cô ta liền ngây ngốc. “Tại sao lại ít như vậy?” Cô ta bất mãn bĩu môi, “Cái này làm sao đủ?” Cô ta đã khát từ lâu lắm rồi. Liếc mắt không biết Thời Nhiễm đang suy nghĩ cái gì, cô ta cắn môi dưới có chút đáng thương nói: “Ai, Thời Nhiễm, tôi khát, trước tiên để tôi uống nước đi, uống xong chúng ta lại tìm đúng chỗ dựng lều, được không?” Thời Nhiễm đương nhiên sẽ không từ chối. “Được.” Mai Đồng Đồng hài lòng sáng mắt lên, cầm lấy một chai nước khoáng tháo nắp ra uống rất nhiều. “Cô có muốn không?” Cô ta giả vờ hỏi. Thời Nhiễm lắc đầu: “Tạm thời không khát, chúng ta đi thôi.” “Ồ, được rồi.” Thời Nhiễm đi trước. Mai Đồng Đồng đi theo phía sau nhìn bóng lưng cô, cảm giác được cảm giác kiêu ngạo và thanh cao như từ trong xương cốt cô tản ra, cảm giác không thoải mái lúc đầu dường như càng ngày càng mãnh liệt. Còn có khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông… Cô ta cũng không quên lần này trong số những người tham gia không ít đàn ông nhìn mặt cô mà thấy kinh diễm, cho dù lúc đó cô ta cùng Thời Nhiễm có cùng nhau giành được vị trí đầu tiên, mọi người chú ý cũng chỉ là Thời Nhiễm chứ không phải cô ta đi. Nghĩ như vậy, Mai Đồng Đồng không khỏi có chút ghen tị không khống chế được. Phải biết rằng, cô ta ở nơi mình ở cũng được gọi là tiểu tiên nữ sống đấy. Vô thức, Mai Đồng Đồng nắm chặt bình nước khoáng, mà miệng ngay lúc Thời Nhiễm nói tìm được mất đất bằng phẳng để dựng lều lại càng không vui bĩu cao hơn. Thời Nhiễm nhìn xung quanh, tính toán thời gian, thương lượng với Mai Đồng Đồng: “Bây giờ chúng ta tìm một ít cành cây, sau đó cùng nhau dựng lều, được không?” “Có thể nha.” Mai Đồng Đồng cười khanh khách gật đầu: “Vậy chúng ta trước tiên hãy tìm cành cây đi.” “Ừm.” Vì thế hai người lại đi sâu vào rừng. Mai Đồng Đồng vẫn đi phía sau, bỗng nhiên, cô ta kêu lên: “A…” Thời Nhiễm nhanh nhạy quay đầu: “Có chuyện gì vậy?” Quay đầu lại thì phát hiện không thấy Mai Đồng Đồng đâu. “Mai Đồng Đồng?” “Tôi… Tôi rơi vào hố rồi!” Thời Nhiễm bước nhanh đến nơi phát ra âm thanh, đích xác là một cái hố, nhìn là biết do con người đào, xem ra chính là một trong những “khảo nghiệm” mà câu lạc bộ đã chuẩn bị trước. “Nắm lấy tay tôi, tôi kéo cô lên.” Tìm xung quanh không thấy cành cây dài nào có thể kéo cô ta lên Thời Nhiễm đành đưa tay ra, “ Đưa tay cho tôi.” Mai Đồng Đồng không nói hai lời gắt gao bắt lấy tay cô. Thực nặng. Thời Nhiễm phải cố hết sức, dù sao cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhưng trên mặt cô không biểu lộ, rất bình tĩnh cũng cố gắng hết sức đem Mai Đồng Đồng kéo lên. Rốt cục, sau khi dùng ra lực chín trâu hai hổ thì cũng kéo được Mai Đồng Đồng lên. Thời Nhiễm từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay nuông chiều mà lớn lên, người trong nhà thương xót cô làm một chút việc thì vất vả, hận không thể để cho cô cơm đến chỉ cần mở miệng làm sao có thể chật vật như giờ phút này. Ngay lập tức, cô thở hổn hển. Bàn tay cô kéo người kia còn bị Mai Đồng Đồng nắm lấy, bình phục lại hơi thở, giật giật, cô nói: “Cô… a!” “Ừm!” Thời Nhiễm bị đẩy vào đáy hố. Bất ngờ không kịp đề phòng. Mà chiếc đồng hồ do câu lạc bộ phát đang đeo trên cổ tay cô cũng bị Mai Đồng Đồng kéo ra. Đau quá… Thời Nhiễm sợ nhất là đau. Nhưng cô hiểu rõ hiện tại không phải là lúc để lo sợ. Cô ngẩng mặt lên. “Có ý gì?” Thời Nhiễm đặt câu hỏi một cách bình tĩnh, ngay cả từ ngữ xưng hô, một tiếng cô cũng không muốn gọi. Rõ ràng bên môi tựa hồ hơi cong lên vài phần, nhưng ánh mắt kia lại là lạnh lẽo, rất lạnh không hình dung được, Mai Đồng Đồng trong nháy mắt lại cảm thấy sau lưng rét run, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc. Rất nhanh, cảm xúc ghen ghét liền áp chế đi sự chột dạ ban nãy. “Cô là phú nhị đại phải không?” Cô ta rất khinh thường, “Nhìn quần áo cô mặc và đồng hồ cô đeo thì đã biết, đối với những người giàu có như các cô, khu sinh tồn hoang dã không phải là nơi để đến chơi đùa, đối với chúng tôi đều không phải, tiền thưởng rất quan trọng đối với chúng tôi, cô nói, cô tranh giành cái gì?” “Đại tiểu thư như các cô không chịu nổi sức ép này đâu nên sớm từ bỏ mới là lựa chọn tốt nhất.” Mai Đồng Đồng chỉ chỉ đồng hồ của cô trên tay cô ta, “Đợi lát nữa tôi sẽ giúp cô nhấn nút màu đỏ, cô yên tâm, rất nhanh bọn họ sẽ tìm được cô.” Ánh mắt Thời Nhiễm càng lạnh hơn vài phần. Mai Đồng Đồng thoáng nhìn thấy, không nhịn được thân thể run lên, vì thế cô ta theo bản năng cao giọng la hét che giấu sự lúng túng: “Điều này cũng nằm trong quy tắc, chúng ta là cộng sự cũng là đối thủ! Muốn trách thì trách cô không nghe rõ.” “Được rồi, tôi không nói nhảm với cô nữa.” Tức giận hừ một tiếng, cô ta quay mặt lại, “Tôi mới không cần đi cùng loại người cao cao tại thượng này, tự cho là nói chuyện với người khác chính là bố thí cho người ta, cùng cộng sự với cô còn liên lụy đến tôi, cô có thể làm gì chứ?” Cô ta nói, trước mặt Thời Nhiễm nhấn nút màu đỏ, sau đó ném đồng hồ ở xa, cuối cùng đứng dậy, nhặt túi tiếp viện đi về phía trước đầu cũng không nhìn lại một lần. Hố khá sâu, không có chỗ đặt chân, cộng thêm lúc ngã xuống đau mông cùng một chân, thử hai lần, Thời Nhiễm cũng không bò lên được, trừ phi có người nắm lấy tay cô kéo lên, hoặc là người của câu lạc bộ đến giải cứu cô. Về trước, cơ hội không lớn, mà về sau, cô rất không cam lòng. Sắc trời trong rừng tối rất nhanh, ban nãy còn có chút ánh sáng hoàng hôn, lúc này ánh sáng lại mờ đi từng chút một. Trời đang dần tối. Một khi trời tối thì không thể nhìn thấy… Thời Nhiễm ngồi ở đáy hố, thân thể không khỏi run rẩy. Sự kháng cự sâu trong lòng tựa như đang rục rịch muốn xông ra, Thời Nhiễm hít sâu một hơi, hết lần này đến lần khác động viên bản thân không cần sợ, thử lại một lần biết đâu có thể trèo lên. Cô đã cố gắng đứng dậy. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, cô lại chậm chạp đứng dậy không được, thật giống như trong cơ thể luôn có một thế lực đối nghịch ngăn cản cô, không chỉ như vậy, còn có ý đồ đe dọa cô làm cho cô sợ hãi. Thời Nhiễm nhắm mắt lại, cố gắng đè nén những cảm xúc đó. Không nghĩ vừa nhắm mắt lại cảnh tượng rơi giữa vào bẫy rập trong ký ức lại lần nữa hiện ra, những ký ức đen tối cô cực kỳ bài xích nhân cơ hội tràn ra, muốn chiếm cứ thân thể mà khống chế cô. Thời Nhiễm cố gắng chống lại…nhưng cô không làm được. Chỉ trong chốc lát, trên trán cô liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hô hấp cũng không điều khiển được trở nên dồn dập. Ngoại trừ trên đỉnh đầu có chút ánh sáng mờ ảo rơi xuống thì xung quanh là một mảnh tối tăm, không gian khép kín, cực kỳ giống như… cực kỳ giống như lúc trước cô bị… Thời Nhiễm run rẫy. Vô thức, răng của cô cắn lên môi, rất mạnh mẽ, khắc chế, cô cố gắng mở mắt ra. “Nắm lấy tay anh.” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lọt vào trong tai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]