Chương trước
Chương sau
Trái lại, Lục Gia Thụ rất tự nhiên đem bát canh đặt trước mặt Thời Nhiễm.
“Uống chút canh đi.”
Thời Nhiễm cũng một dạng tự nhiên bưng chén lên uống.
“Cám ơn anh Gia Thụ.”
Cô khẽ mỉm cười với Lục Gia Thụ, thậm chí tầm mắt hai người còn giao nhau vài giây trên khóe môi đều treo nụ cười vui vẻ.
Cô không nhìn anh.
Dường như có vật nặng gì đó đánh vào đầu Sầm Diễn, đôi môi mỏng của anh thoáng chốc mím chặt thành đường.
“Không biết.” Lạnh lùng câu môi, nhìn chằm chằm Thời Nhiễm, mỗi chữ đều giống như đang giải thích cho cô nghe, từng chữ như rít từ trong kẽ răng mà gằn giọng nói ra, “Không liên quan gì đến tôi.”
“Chậc.” Thời Ngộ Hàn một bên xem náo nhiệt không ngại biết thêm chút chuyện bát quái cười khẽ, “Thiệt hay giả đó?”
Sầm Diễn nheo mắt lại, bình tĩnh thản nhiên liếc anh một cái, chỉ là lông mày và đáy mắt rõ ràng bao phủ bởi mây mù chỉ có hai người có thể hiểu được.
Thời Ngộ Hàn nhìn ra nhưng không bắt bẻ.
“Thật sự là một cô gái thần bí a?” Khóe môi nhếch lên, Thời Ngộ Hàn rất chân thành đề nghị, “Cô gái kia đối với cậu tình thâm nghĩa trọng như vậy, phụ lòng người ta cũng không tốt, bằng không, tôi giúp cậu hỏi thăm nhé?”
“Tiểu tử thối lo cho chính mình trước đi! Ba của anh Thời Húc Nham làm bộ thổi râu trừng mắt hung hăng nhìn anh một cái, “A Diễn ít nhất còn có cô gái thích, còn con thì sao? Bao nhiêu tuổi rồi? Hả? ”
Thời Ngộ Hàn cười phảng phất có vài phần vô lại: “Bố, làm sao bố biết không có?”
“Hừ!” Thời Húc Nham ghét bỏ, bày ra dáng điệu kiêu ngạo lập tức trách mắng, “Con nói con…”
“Được rồi, dùng bữa, Thời Ngộ Hàn, không được nháo nữa.” Tống Thanh cũng làm ra động tác trừng mắt nhìn Thời Ngộ Hàn một cái, đau đầu bất đắc dĩ nói.
Xảy ra chuyện như vậy cắt ngang, chủ đề câu chuyện dù đã bị vạch trần nhưng ai cũng không nhắc tới nữa, phảng phất như vừa rồi chỉ thuận miệng nói chuyện vu vơ gì mà thôi, không ai thật sự để tâm.
Nhưng, kỳ thực cũng không hẳn là mọi người đều như vậy.
Trong lòng càng lúc càng ảm đạm, Tô Thiển nhìn món ngon trong bát nhưng không khơi dậy nổi một chút khẩu vị.
Cô ta bỗng nhiên muốn rời khỏi.
Mà Sầm Diễn…
Từ trong tầm mắt có thể thấy được, khi Thời Nhiễm thoải mái nói chuyện vui vẻ cùng Lục Gia Thụ, lúc thì cười cười, lúc thì Lục Gia Thụ thấp giọng nói gì đó vào tai cô mà Thời Nhiễm lại gật đầu, bất luận từ góc độ nào, hai người đều giống như một bức tranh đẹp.
Con ngươi thâm sâu âm thầm gợn sóng, anh cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Bầu không khí trước sau đều ấm áp sôi nổi, cơm tối sắp kết thúc, Tống Thanh đang nói đùa trong lúc vô tình quét qua cổ tay trắng nõn của Thời Nhiễm, nơi đó trống không: “Nhiễm Nhiễm hôm nay không đeo đồng hồ à?”
Thời Nhiễm lúc đó đang buông đũa xuống.
“Vội vàng về nhà gặp ông bà nội và bác cả cho nên quên mất nha…” Môi hồng nhu thuận hé mở, cô làm nũng, làm bộ điềm đạm đáng yêu làm người ta đồng cảm.
Tống Thanh vốn chỉ thuận miệng nói, nghe vậy liền bị cô dỗ dành cho vui vẻ, giả bộ oán trách nói: “Chỉ giỏi có miệng con ngọt ngào, ăn xong lên lầu, mang quà của con trở về, để ngay trong phòng con.”
Thời Nhiễm yêu kiều mềm mại mà cười: “Cảm ơn bác.”
Lúc cô cười môi hơi nhếch lên, nhẹ nhàng du dương, gương mặt ở giữa ánh sáng tùy ý mà rực rỡ.
Sầm Diễn nhìn, ánh mắt u trầm.
Tống Thanh bật cười lắc đầu, hậu tri hậu giác nghĩ đến Tô Thiển bên cạnh, muốn nói cũng có quà cho cô, nhưng nghĩ đến Nhiễm Nhiễm và Tô Thiển…
Cuối cùng, bà quyết định chờ Nhiễm Nhiễm lên lầu rồi nói sau.
Lúc Thời Nhiễm lên lầu thì Sầm Diễn vừa vặn kết thúc một ván cờ với ông nội Thời, thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô, anh thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Ông nội, con có việc muốn tìm Thời Nhiễm, đợi sau này lại cùng ông chơi một ván.”
Anh dừng lại một chút.
Dư quang nhìn thấy Lục Gia Thụ tựa như có ý định lên lầu, đáy mắt hiện lên tia rét lạnh, mặt không đổi thản nhiên nói: “Kỳ nghệ của Lục Gia Thụ so với con còn lợi hại hơn, không bằng để cho cậu ấy cùng ông chơi một ván.”
Thời lão gia đích thực là một người mê chơi cờ, nghe vậy hớn hở nở nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ, vội vàng vẫy tay với Lục Gia Thụ và Thời Ngộ Hàn: “Được rồi, được rồi, không sao, con đi đi, để Tiểu Lục đến chơi với ta một lúc.”
Sầm Diễn gật đầu, ưu nhã đứng dậy.
Xoay người lại đã thấy hai người kia đi đến.
Bốn mắt nhìn nhau, Thời Ngộ Hàn muốn cười nhưng không cười nhìn về phía anh.
Sầm Diễn lạnh nhạt không nhìn.
Thay vì đi lên lầu ngay lập tức, anh đã đi đến hoa viên nối liền với phòng khách tự tay cắt tỉa trang trí một bó hoa, tạm thời đặt hoa hồng trong tay.
Mà phía bên ngoài, cách một vài bước.
Tô Thiển kinh ngạc, ngơ ngẩn đứng nhìn động tác của anh, thấy trên mặt anh chợt lóe lên sự trân trọng ôn nhu khó thấy, nhất thời sững sờ tại chỗ, mắt thấy anh sắp xoay người đi về phía mình, trong lúc bối rối, cô ta vội vàng đẩy một cánh cửa bên cạnh trốn vào.
Tim đập dồn dập, cô ta nghĩ đến câu nói của anh trên bàn cơm ——
“Không biết, không liên quan đến tôi.”
Trừ bỏ thờ ơ thì không còn cảm xúc dư thừa nào khác.
Tầng 3, căn phòng hướng về phía Nam.
Bốn năm trước khi cô ra xuất ngoại có bộ dáng gì thì giờ phút này vẫn như cũ là bộ dáng đó, có thể nhìn ra mỗi ngày đều có người cẩn thận quét dọn, giống như căn hộ của cô vậy, không có gì thay đổi.
Trong lòng như có một dòng chảy ấm áp, Thời Nhiễm nhấc chân bước vào.
Trong nháy mắt, cô thấy hộp quà đặt trên bàn trang điểm, còn dùng ruy băng thắt một chiếc nơ xinh đẹp, trên hộp còn có một tấm thiệp.
Thời Nhiễm nhịn không được nhếch khóe môi lên, vui vẻ đến gần.
Từ khi còn nhỏ, cô đã thích cảm giác được mở quà, đối với cô mà nói, sẽ khiến cô cảm thấy mình được yêu thương và trân trọng.
Vừa nghĩ lần này đại gái sẽ lại tặng quà gì cho mình, cô vừa mở, trong lòng lại càng thêm chờ mong.
Ruy băng được tháo ra, mở nắp hộp quà.
Thời Nhiễm hạ mắt nhìn lại…
“Bang — ”
Là âm thanh của đồ vật rơi xuống đất.
Rất nặng.
Sầm Diễn đi tới cửa biến sắc, cau mày, trực tiếp bước nhanh vào.
Lại thấy thân thể cô mơ hồ đang run rẩy.
“Thời Nhiễm.”
Thanh âm không thể quen thuộc hơn nữa, đột nhiên xuất hiện, kéo suy nghĩ của Thời Nhiễm trở về.
Hơi thở đàn ông đang đến gần, càng lúc càng mãnh liệt.
Cô nhắm mắt lại, không nhìn món quà đó nữa, cực lực thu liễm tất cả cảm xúc không nên có, hết lần này đến lần khác tự nhắc mình phải thoải mái, tuyệt đối không để cho bất luận kẻ nào nhìn ra cô có gì đó không đúng.
Rất nhanh, cô xoay người, bên môi nhấc lên vài phần châm chọc: “Sầm Tứ ca, phòng của một cô gái là để anh có thể tùy ý đi vào sao? Anh nghĩ nơi này là ở Sầm gia các người sao?”
Đôi mắt lạnh lẽo kiêu ngạo liếc nhìn hoa hồng trong tay anh.
“Ồ… Tặng hoa à.” Thời Nhiễm cười lạnh, bàn tay trắng nõn vươn về phía anh mở lòng bàn tay ra, giọng nói ôn nhu thản nhiên tựa như bao bọc bởi sự chờ mong và thẹn thùng của thiếu nữ, “Không cho tôi sao?”
Đôi mắt Sầm Diễn càng lúc càng tối đen.
Biết rõ cô cố ý, biết rõ ý cười của cô không hề lan đến đáy mắt, nhưng anh vẫn cho cô.
Nếu cô muốn, anh sẽ đều đưa cho cô.
Thế mà…
“Hoa thật đẹp.” Thời Nhiễm sâu kín nói, tưởng như đang than vãn, cô nhìn anh một cái, lập tức nghiêng người đi vài bước, “Đáng tiếc.”
Dứt lời, hoa hồng quyết tuyệt bị ném vào thùng rác một cách lạnh lùng.
Cô xoay người, ngũ quan tinh xảo nhuộm đầy sự thỏa mãn còn có khiêu khích.
Yết hầu Sầm Diễn phút chốc liền lăn xuống.
Cổ họng gian nan không lưu loát, mà đáy mắt như đổ đầy mực đậm, âm thầm quay cuồn.
“Thời Nhiễm.” Anh khó khăn gọi tên cô.
“Cốc cốc…”
Cánh cửa bị gõ vang.
“Nhiễm Nhiễm.” Là giọng của Thời Ngộ Hàn.
Như cười như không đang xem vở kịch mà anh đóng chính, giống như lúc chiều trong nhà kính trồng hoa vậy.
“Anh.” Thời Nhiễm nhu thuận đáp lại, trực tiếp bỏ qua Sầm Diễn, bước nhanh về phía Thời Ngộ Hàn.
Không ai nhìn thấy, dưới mái tóc ngắn, khuôn mặt anh tuấn của Sầm Diễn nhất thời u ám đến cực độ, nhiệt độ xung quanh lại bởi vì vậy mà giảm xuống giống như kết một tầng băng, thật lâu không thể tan chảy.
Xuống lầu, trong phòng khách tiếng trò chuyện cười đùa không ngừng.
Từ lúc trên bàn cơm Thời Nhiễm đã đáp ứng Thời lão phu nhân đêm nay sẽ ngủ lại biệt thự, mà thật ra cho dù bà không nói, Thời Nhiễm cũng quyết định ở lại một đêm.
Bởi vì thời gian đã muộn, Thời Ngộ Hàn và Lục Gia Thụ có ý muốn rời đi trước, Thời Ngộ Hàn không nói gì, chỉ là trước mặt Sầm Diễn kêu Lục Gia Thụ trước khi về nhớ thêm Wechat của Thời Nhiễm, sau đó quay về phía Sầm Diễn mà nhếch môi.
Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự, Lục Gia Thụ từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Sầm Diễn, bật cười: “Tớ nói chứ hôm nay theo ý cậu đến như vậy, anh ấy có thể trả thù tớ bằng cách phá hỏng hợp đồng của tớ không nhỉ?”
Thời Ngộ Hàn lười biếng liếc nhìn gương chiếu hậu, chơi với bật lửa hừ cười: “Có thể.”
Lục Gia Thụ suy nghĩ một chút, chậc chậc cảm khái: “Sầm Diễn, người này là thợ săn kiên nhẫn nhất, bất kể là dã tâm hay tình cảm.”
“Lách cách” một tiếng, ngọn lửa màu lam đậm nhảy lên.
Thời Ngộ Hàn nhướng mày, ý vị thâm trường: “Ai nói không phải đâu.”
Nhưng, vậy thì có sao?
Đêm dần dần tối, Thời Nhiễm cùng Thời lão phu nhân và Tống Thanh tán gẫu một lúc lâu, sau đó cô làm nũng bán manh thật vất vả đem hai người triệt để dỗ dành xong liền bị đuổi về phòng, dùng lời của Tống Thanh nói chính là con gái ở nhà nhất định phải đi ngủ sớm.
Thời Nhiễm rầm rì lại cọ cọ mè nheo hồi lâu mới chậm chạp về phòng.
Cô vừa đi, Thời lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Tống Thanh, khẽ thở dài thấp giọng hỏi: “Con nói xem, thật giống như Ngộ Hàn nói, Nhiễm Nhiễm nha đầu này thật sự buông bỏ A Diễn không còn thích nữa sao?”
Tống Thanh không trả lời, mà là cười khanh khách nói: “Nhiễm Nhiễm có phải còn thích hay không con không biết, nhưng con thấy A Diễn ngược lại sợ là có tâm tư với Nhiễm Nhiễm, nếu không, sao Nhiễm Nhiễm vừa trở về nó liền đột ngột đến cửa thăm hỏi rồi?”
Thời lão phu nhân lại lắc đầu: “Không nhất định.”
Tống Thanh khó hiểu: “Mẹ?”
“Mẹ chưa bao giờ cảm thấy nó có tâm tư với Nhiễm Nhiễm, mà nó cũng không thích hợp với Nhiễm Nhiễm.” Thời lão phu nhân chậm rãi bỏ lại một câu, ánh mắt thông suốt, “Đứa nhỏ A Diễn tâm tư sâu kín, chưa bao giờ lộ ra nửa phần cảm xúc, cũng chưa từng có ai có thể nhìn thấu nó đang suy nghĩ gì, con quên mất người trong giới hào môn này này đánh giá nó thế nào sao?”
Tống Thanh giật mình ngẩn ra.
Sát phạt quyết đoán, lãnh cảm vô tình, dã tâm vĩnh viễn xếp trước tình cảm, trong mắt chưa bao giờ có phụ nữ…
Nói đúng ra là Sầm Diễn từ nhỏ không lớn lên ở Sầm gia.
“Mẹ, vậy ý của mẹ là…”
Thời Nhiễm trở lại phòng ngủ của mình.
Món quà mà bác gái mang đến cho cô vẫn còn đó, chẳng qua bị cô bối rối một lần nữa đóng nắp hộp lại, sau đó bật đèn sáng rực cả phòng ngủ.
Thế nhưng cơ thể cô vẫn cứng ngắc và lạnh buốt.
Chỉ cần cô nhìn thấy món quà liền nhớ tới…
Nhưng cuối cùng, cô vẫn gian nan bước qua, đặt hộp quà ở nơi sâu nhất của tủ quần áo, không phải là không thích, nhưng, không muốn … cũng không dám nhìn nữa.
Giấu xong, Thời Nhiễm khẽ thở phào nhẹ nhõm, trán mơ hồ có mồ hôi lạnh toát ra.
Cô dời tầm mắt.
Tin nhắn Wechat lúc này lại vang lên, cô hồi phục tinh thần, ép mình đè xuống cảm xúc rục rịch sâu thẳm trong lòng, xoay người đi về bên giường.
Đó là tin nhắn từ “Bảo bối của em”
Thời Nhiễm đang muốn mở ra đọc, một chuỗi số xa lạ đột nhiên nhảy ra, là một tin nhắn từ điện thoại —
“Đồng hồ ở chỗ anh, xuống lầu, ở cổng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.