Năm Giang Thời Tự 28 tuổi bị bố mẹ đóng gói quẳng sang nhà đối thủ một mất một còn. Nói dễ nghe thì là kết hôn, nhưng cậu cảm thấy mình giống như bị bố mẹ bán cho Đoàn Chước.
Cậu chắc chắn có không ít người đang âm thầm cười nhạo nhà họ Giang, vì tiền mà chấp nhận bán cả đứa con trai duy nhất.
Mặc dù Đoàn Chước có tiền, nhưng trong các gia tộc lớn với quan niệm ăn sâu bén rễ ở thành phố S này, vẫn còn rất nhiều người coi thường.
Tất nhiên Giang Thời Tự hiểu rằng hắn kết hôn với mình là vì danh tiếng của nhà họ Giang.
Hai người đàn ông đương nhiên không thể đăng ký kết hôn, nhưng Đoàn Chước vẫn tổ chức một hôn lễ. Giang Thời Tự quen biết Đoàn Chước mười năm rồi, nghĩ tới việc bây giờ mình phải kết hôn với cậu ta là lại tức đến ngứa răng.
Rất khó để cậu không nghĩ rằng Đoàn Chước kết hôn với mình là để làm nhục mình.
Dẫu sao thì hai người đã đấu đá nhau trên dưới mười năm.
“Tiểu Thời, tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”
Buổi lễ thành hôn hôm ấy, Đoàn Chước mặc Âu phục thanh cao, cười nham hiểm, dịu dàng đeo nhẫn cho cậu.
Tiếng la hò bên dưới không ngừng vang lên, hiển nhiên bị câu nói này của Đoàn Chước làm cho hưng phấn.
Giang Thời Tự đáp lại hắn bằng một nụ cười qua loa lấy lệ, sau đó bất đắc dĩ cầm nhẫn lên đeo cho hắn.
Ngay lúc cậu cho rằng buổi hôn lễ này sắp sửa kết thúc, Đoàn Chước đột nhiên ôm lấy eo cậu, tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-an-tham-khao/246983/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.