Dịch giả: Tần Nguyệt
Bên trong trúc viên, Tiêu Thần đi về phía trước, một ngày đảo mắt cũng đã sắp qua đi, nhưng Tiêu Thần có cảm giác một ngày này rất dài, dưới chân nặng trĩu, mỗi bước chân giơ lên đặt xuống cũng phải dùng toàn lực mới có thể làm được. Thân thể sớm đã mất hết cảm giác, những vết thương mang tới sự thống khổ, sự chỉ huy đối với tứ chi đã mất đi, hiện tại trong cơ thể chỉ còn là bản năng điều khiển không ngừng đi về phía trước.
Ý niệm hắn đã mơ hồ, ánh mắt hỗn loạn, Tiêu Thần dừng bước, thân thể rung rung.
Cực hạn.
Cơ thể hắn đã sớm tới điểm giới hạn, chỉ sợ bước thêm một chút nữa là cả người sẽ ngã ầm xuống mặt đất, đến lúc đó Tiêu Thần cũng không dám cam đoan chính mình có thể duy trì ý niệm thanh tỉnh như cũ hay không, nếu mất đi tất cả ý thức thì coi như tính mạng của hắn cũng chấm dứt.
Tiếng gió thổi khiến cành trúc lá trúc ồn ào xôn xao, Tiêu Thần chậm dãi ngẩng đầu lên, chỉ là một động tác đơn giản nhưng hắn làm một cách cực kỳ khó khăn, một nhân ảnh hư ảo dần hiện ra trước mặt, chính là Mộ Trúc.
- Ngươi đã vượt qua!
Đơn giản chỉ nói vậy rồi lại lạnh nhạt, tuy nhiên ánh mắt hắn lại ôn hòa mà đưa ngón tay chỉ lên điểm ra,
- Nếu có cơ hội nhìn thấy người con gái này hãy gúp ta hỏi nàng một câu “tại sao”?
Đơn giản trực tiếp, gọn gàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1959031/quyen-4-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.