Hai người hành lễ xong, lúc này lão giả trước mặt mới mở mắt ra, ánh mắt ôn hòa mà bình thản, thản nhiên nói:
- Đứng lên đi.
Cơ Nhược Hải, Tiêu Thần nghe vậy liền đứng dậy, đứng sang một bên.
Ánh mắt lão tổ Cơ gia hơi dừng lại trên người Tiêu Thần, khẽ cười nói:
- Tiểu tử này không tệ, năm xưa Nhược Hải vẻn vẹn chỉ lui nửa bước trongmột phần ba khắc, cuối cùng kỷ lục này đã bị tên tiểu tử này phá vỡ.
Cơ Nhược Hải nghe vậy nhưng trên mặt chưa từng lộ ra đến nửa điểm khác biệt, kính cẩn nói:
- Lão tổ nói không sai, Tiêu Thần đạo hữu dù là tâm tính, ngộ tính so với đệ tử năm đó đều cao hơn nhiều, điểm này trong lòng Nhược Hải cực kỳ rõ ràng.
- Không tồi.
Lão tổ Cơ gia hài lòng gật đầu.
- Năm đó ta coi trọng ngươi, muốn ngươi tiếp quản Cơ gia, đảm nhiệm chứcĐại Trưởng Lão bởi vì tính tình của ngươi trầm ổn, mà Nhược Sơn lại quámức quật cường cùng chút bảo thủ. Bây giờ nghĩ lại, lão phu năm đó lựachọn quả nhiên không sai.
Cơ Nhược Hải lần này cũng không nhiều lời, cúi người thi lễ sâu đối với lão tổ Cơ gia.
Mặc dù hai người nói chuyện với nhau không liên quan tới Tiêu Thần, nhưnghắn vẫn an tĩnh trầm ổn như cũ, vẻ mặt lạnh nhạt chưa từng thay đổi. Lúc này ánh mắt lão tổ Cơ gia quét tới, lộ ra vẻ tán thưởng nhàn nhạt.
- Không kiêu ngạo, không nóng nảy, tâm tư trầm ổn, ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1959017/quyen-4-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.