- Mục Tuấn Nhiên, ta không cần biết tại sao ngươi lại được đại trưởnglão bổ nhiệm, nhưng ngươi nên tự biết thân phận mình chỉ là một đệ tửnhánh phụ, dựa vào cái gì mà đối đầu với đệ tử dòng chính như ta?! Nóikhó nghe một chút, ngươi đừng nghĩ đem lông gà làm mũi tên. Đừng để bảnthiếu gia phải khó chịu, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.
Mục Lăng sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên một cách hung dữ, quá nửatu sĩ Mục gia lúc này cũng đứng về phía hắn, cười lạnh nhìn Mục TuấnNhiên. Các tu sĩ còn lại trong lòng cũng không ngừng tính toán, Mục Lăng thì có thân phận cao quý, được nhiều trưởng bối coi trọng, mà Mục TuấnNhiên lại được đại trưởng lão bổ nhiệm làm thủ lĩnh, đắc tội với bên nào cũng khó sống.
Mục Tuấn Nhiến trước kia là đệ tử theohầu Mục Động Huyền, bề ngoài là một đệ tử nhu nhược, biểu hiện ở Mục gia cũng tầm thường, thế mà chẳng biết tại sao lần này hắn lại gặp đại vận, được đại trưởng lão nhìn trúng. Lần này Mục Tuấn Nhiên được bổ nhiệmlàm thủ lĩnh của đội tiến vào Huyền Sát Giới, một đệ tử dòng chính thiên tư hơn người như Mục Lăng làm sao chịu phục. Đứng trước Mục Động Huyềnthì Mục Lăng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bây giờ đã ở Huyền SátGiới, hắn làm sao còn chịu nép mình nữa. Nếu là Mục Tuấn Nhiên biết điều một chút thì không sao, mà nếu tỏ ra thái độ đối nghịch thì Mục Lănghắn cũng không ngại làm một chiêu giết gà dọa khỉ, để cho những đệ tửkhác biết hắn không phải kẻ dễ chọc vào. Còn phần giết thế nào, hừ, nơiđây là Huyền Sát Giới, Huyền Sát Thú có tu vi mạnh nhiều vô cùng, chếtmột Mục Tuấn Nhiên cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nghĩ tới đó, MụcLăng mắt đầy sát khí.
Mục Tuấn Nhiên sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão trước khi lên đường từng nói, lần này đi Huyền Sát Giớita làm thủ lĩnh, phàm là kẻ không tuân lệnh đều có thể xử trí. Mục Lăng, hôm nay ta cho ngươi thêm một cơ hội, phục tùng sự chỉ huy của ta, nếukhông ta buộc phải xuất thủ xử ngươi.
- Xử trí ta sao? Xem ra ngươi thực muốn đối đầu với ta rồi. Bản thiếu gia lại muốn xem xem ngươi làm sao để xử ta đây!
Mắt hiện lãnh quang, sát cơ trong lòng Mục Lăng đã phát ra.
Mục Tuấn Nhiên chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:
- Chuyện hôm nay xem ra ta không xuất thủ không được.
Nói xong, tử mang hiện lên trong mắt, uy áp mạnh mẽ chợt bộc phát ra, độnquang lóe lên, thân ảnh nhanh như tia chớp xuất hiện bên cạnh Mục Lăng,một chưởng vỗ vào ngực lập tức đoạt đi mạng sống của hắn.
Mục Lăng mặt dại ra, trong mắt vẫn còn sự kinh ngạc, Mục Tuấn Nhiên dựa vào cái gì mà có thể giết hắn như vậy? Làm sao hắn dám? Ý niệm này xoayquanh một lúc thì dần chìm vào bóng tối.
Mục Tuấn Nhiên xuất thủ trong nháy mắt, tu vi vượt xa ngày thường, thủ đoạn tàn nhẫn khiến ai nấy khiếp sợ.
- Mục Lăng không nghe chỉ huy, tại hạ liền giết, nếu còn kẻ nào cãi lời thì chịu chung số phận.
Thanh âm lành lạnh, hơi thở chết chóc nhàn nhạt tỏa ra khiến người ta phải sợ hãi.
Tu sĩ Mục gia không còn ai dám phản kháng. Tu vi Mục Tuấn Nhiên này có thể giết Mục Lăng đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ thì bọn họ lại càng khôngphải đối thủ. Hơn nữa kẻ này ra tay tàn nhẫn, xem ra nếu bọn họ thực sựphản kháng thì hắn cũng thực sự giết hết.
- Truyền lệnh của ta, tiếp tục đi về phía trước, tiến tới nơi phát tín hiệu.
Nói xong độn quang xuất ra, phía sau hơn ba mươi tu sĩ Mục gia bám sát.
. . . . .
Tiêu Thần sắc mặt nghiêm nghị, khống chế độn quang đi về phía trước, bởi vìHuyền Sát Khí không cho phóng thần thức ra ngoài cơ thể nên độn quangcũng không bay nhanh, vừa bay vừa cẩn thận quan sát xung quanh. Mới vừarồi cùng Thôn Sát kia truy đuổi không biết bao xa, đến giờ có lẽ đã tiến vào sâu trong Huyền Sát Giới. Đoạn đường này rất khó gặp một tu sĩ, chỉ thuận tay chém mười mấy đầu Huyền Sát Thú để lấy Huyền Sát Châu. Đanglúc này trong lòng Tiêu Thần chợt sinh ra cảm giác bất an, tu vi đếncảnh giới của hắn bây giờ, mặc dù không biết trước được tương lai nhưngcũng có thể mơ hồ cảm ứng được. Lúc này Tiêu Thần thu lại độn quang, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo quét ra xung quanh.
Im lặng, quỷ dị.
Huyền Sát Giới mặc dù tĩnh mịch không có sinh cơ, nhưng chung quy vẫn cóHuyền Sát Thú tồn tại, yêu vật này tính tình bạo ngược, hay gầm thétlung tung, nhưng ở đây lại không có chút tiếng động. Càng như vậy càngchứng tỏ nơi này có gì đó bí ẩn, làm lòng người bất an. Tiêu Thần sắcmặt nặng nề, chợt nhìn sang bên trái, lạnh giọng nói:
- Ta cònchưa ra tay giết ngươi, ngươi lại dám tới đây trêu chọc ta, nghĩ takhông đủ khả năng giết ngươi sao? Nếu đã đến thì hiện thân đi, sao phảiche che dấu dấu, với tư duy của ngươi hẳn là hiểu ta đang nói gì.
Nói xong xung quanh vẫn yên tĩnh, sắt khí âm u nhàn nhạt lưu động, không có chút khác thường nào.
Tiêu Thần cười lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa, một chưởng đánh tới phía trước, Huyền Sát Khí ầm ầm rung động, trong hư không hiện lên hình mộtbàn tay đỏ như máu, trong khoảnh khắc đập mạnh xuống, bên trong HuyềnSát Khí liền vang lên tiếng gầm thét dữ dội, một đạo hắc ảnh nhanh chóng nhảy ra. Hắc ảnh này chính là Thôn Sát mà Tiêu Thần đuổi theo lúctrước. Lúc này trong mắt nó hiện ra vẻ hoảng sợ, không tưởng được TiêuThật lại có thể cảm nhận được hành tung bản thân nó.
- Tu sĩ nhân loại, người có thể cảm nhận được Hắc Thổ đại nhân, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi.
Đôi mắt dã lang này đen như mắt người, giờ đây đã chuyển sang màu huyết sắc, trong đôi mặt lóe lên sát cơ không ngừng.
Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, có chút kiêng kị, chậm rãi nhìn quanh rồi luira sau mấy bước. Thôn Sát mặc dù không phải đối thủ của hắn, nhưng nếuđã dám hiện ra trước mặt mình thì nó tuyệt không đơn giản. Còn về phầncon Hắc Sát cũng không làm Tiêu Thần quá kinh ngạc, dù sao tu vi tớicảnh giới có được tư duy như Thôn Sát kia thì chuyện này là bình thường.
Hắc Sát trông thấy Tiêu Thần có vẻ thận trọng thì hơi kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi rất cẩn thận, nhưng dù thế nào đi nữa hôm nay ngươi cũng đừng mong sống được mà rời khỏi đây.
- Địa Hỏa, kẻ này có cảnh giới rất cao, ngươi mau hiện thân giết hắn đi!
Dứt lời phía trước truyền đến tiếng bước chân, sau đó một con hổ màu máu từ trong Huyền Sát Khí đi ra, ánh mắt âm lạnh nhìn vào Tiêu Thần.
Hắc Sát, Huyết Sát không phải là loại thú bình thường mà là do Phệ Sát kiahóa thành, tu vi Nguyên Anh đỉnh phong rất khó đối phó. Căn bản ở trongHuyền Sát Giới này không thể thi triển hết tu vi, muốn giết hai con thúnày thực có phần khó khăn, nhưng hắn cũng không sợ hãi, ngược lại bìnhtĩnh vô cùng, sát khí lạnh lẽo trong cơ thể từ từ phát ra.
Hống! Hống!
Hắc Sát cùng Huyết Sát đều gầm lên, thân ảnh hóa thành tia sáng, đôi vuốt sáng như dao.
Mau!
Huyết Sát tốc độ nhanh như chớp, lóe một cái thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Thần, móng vuốt quét tới cổ họng hắn. Tiêu Thần hừ nhẹ, ánhmắt lạnh lùng, lấy tay bắt lấy móng vuốt của Huyết Sát. Ầm một tiếng nổvang, thân hình Huyết Sát bị đại lực chấn bay về sau, gầm lên tỏ rõ sựthống khổ. Tiêu Thần chợt trông thấy trên bàn tay bị Huyết Sát cào vàocó mấy đạo bạch ngân, có thể đả thương thân thể đã thuộc hàng trung phẩm đạo khí như hắn là đủ biết con thú này hung hãn thế nào. Tiêu Thần động tâm niệm, tự phục hồi vết thương ở tay, sau đó tiến lên một bước, mộttay phất lên, pháp lực mãnh mẽ bắn ra ít nhất có thể đổ sập cả một tòanúi.
Thịch!
Hắc Sát tốc độ dù chậm nhưngchiến lực lại hơn Huyết Sát ba phần, Tiêu Thần phải lui về sau hai bước, nhưng Hắc Sát còn thảm hơn, hai chân trước còn run rẩy không đứng vững, hiển nhiên đã trọng thương. Tiêu Thần đối mặt với sự vây giết của haicon thú cũng không hề có chút đuối sức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]