Chương trước
Chương sau
- Tiểu Quân, có phải muội rất không thích lão nhân này hay không?

Lưu Vân nửa ngồi ở trước người Tiểu Quân, ôn hòa nói.

Tiểu nha đầu vốn là sợ hãi vô cùng, nhưng nhìn đôi mắt ôn nhuận của Lưu Vânmột chút liền rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn Thiên Tuyệt đạo nhân một cái rồi chần chờ gật đầu.

-Ừm, thật ra thì Lưu Vân ca cũng vô cùngchán người như thế, dựa vào tu vi ức hiếp người khác, lại càng tùy tiệnquyết định sinh tử người khác. Tiểu Quân phải nhớ kỹ, sau này cho dù cólợi hại nhưng ngàn vạn lần không thể học người như thế, nếu không lưuVân ca ca sẽ rất tức giận, đến lúc đó cũng không thích Tiểu Quân nữarồi.

Tiểu nha đầu nghe vậy gật đầu lia lịa, bộ dạng như sợ bị không được yêu thích nữa.

Lưu Vân gật đầu, giờ phút này đưa tay chỉ Tuyệt Thiên đạo nhân, cười nói:

- Người như thế thật rất chán, Tiểu Quân nhìn Lưu Vân ca ca đem hắn đuổi đi, có được không?

Nói xong, Lưu Vân đưa thay sờ đầu tiểu nha đầu, vươn người đứng dậy, chânđạp hư không mà lên, cùng lúc đó, khí tức trên người lại càng lấy mộttốc độ tăng vọt kinh người, chỉ qua vài tức thời gian đã đạt tới cảnhgiới Nguyên Anh hậu kỳ. Uy áp mạnh mẽ xông lên trời, đem cả Nguyệt HoaThành bao phủ ở bên trong.

Nụ cười lạnh trên mặt Thiên Tuyệt đạonhân biến mất, giờ phút này biến thành một mảnh âm trầm, nhưng sâu trong mắt khó nén được sự sợ hãi. Người này nhìn như không chút nào thu hútvậy mà lại là một gã đại thần thông tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, biến cố như vậy thật ngoài dự đoán của hắn.

Hai mắt Tạ lão đầu trợn to, trên đầu toát ra chi chít một tầng mồ hôi, thật sự không cách nào nghĩ tớicách đây nửa tháng , cùng hắn nói chuyện với nhau không có chút nào ravẻ, lại có thể là một tiền bối cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cao cao tạithượng ! Về phần một vài tu sĩ hành thương, giờ phút này cũng là rối rít trố mắt, đồng thời lộ ra vẻ sợ hãi, thầm nghĩ may nhờ lúc trước nhìn ra Lưu Vân này bất phàm, chưa từng phát sinh xung đột, nếu không hậu quảtất nhiên không thể lường được.

- Buông người này ra, hơn nữangày sau không được làm khó nhà họ Tạ, hôm nay Lưu Vân sẽ không làm khódễ các ngươi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Lưu Vân mở miệng, mặc dù giọng nói hờ hững, nhưng trong đó ẩn chứa ý chí lạnh lung cũng là đủ khiến lòng người run sợ.

Sắc mặt Thiên Tuyệt đạo nhân trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, nếuhôm nay bị người này dọa lui, uy tín Nguyệt Hoa tông hắn ở đâu , tấtnhiên sẽ bị những tu sĩ khác âm thầm nhạo báng. Nhưng Lưu Vân này tu vicao cường, vượt qúa xa, bọn họ không thể địch nổi. Mà lúc này đại trưởng lão lại không có ở đây, nếu chọc giận người này, sợ rằng hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

Chần chờ chốc lát, Thiên Tuyệt trầm giọng nói:

- Lưu Vân đạo hữu, chuyện hôm nay chính là chuyện của Nguyệt Hoa Tông,kính xin đạo hữu nể mặt Băng Viêm đại trưởng lão mà chớ nhúng tay vào,nếu không chính là cùng Nguyệt Hoa Tông ta đối địch, quan hệ hơn thiệttrong đó kính xin Lưu Vân đạo hữu suy nghĩ cho kỹ.

Lưu Vân nghe vậy ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Thiên Tuyệt đạo nhân, thản nhiên nói:

- Rắm thối. Truyện được dịch tại 4vn.eu

Nói xong phất tay áo, một cổ lực lượng mạnh mẽ sinh ra, Thiên Tuyệt đạonhân không một chút sức phản kháng, sắc mặt trắng bệch mạnh mẽ bị bứclui.

- Nếu còn dám nhiều lời nửa câu, đừng trách tại hạ xuất thủ, cho Nguyệt Hoa Tông các ngươi một bài học.

Sắc mặt Thiên Tuyệt đạo nhân âm tình bất định, trong lòng kinh sợ khôngthôi, Lưu Vân cuối cùng vẫn không để cho Nguyệt Hoa Tông hắn một chútthể diện nào!

- Tốt! Đã có Lưu Vân đạo hữu ra mặt, Nguyệt HoaTông liền tạm thời dừng tay. Nhưng chuyện hôm nay coi như là tính trênngười đạo hữu, ngày sau nếu có cơ hội, Nguyệt Hoa Tông chắc chắn sẽ đòilại.

Quẳng xuống một tràng lời nói, người này phất tay áo hướng chúng đệ tử trên mặt đất chật vật thối lui.

Tần Huy theo sát sau đó, không dám có nửa điểm chần chờ, nhưng trong lòngthì hoảng sợ không dứt, không biết Tạ Uyên có vận khí *** chó gì mà lạicùng tiền bối kia có chút quan hệ. Độn quang chạy đi, người này khôngnhịn được quay đầu nhìn lại, cũng là vừa mới bắt gặp ánh mắt Lưu Vânquét tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Huy trong nháy mắt sắc mặttrắng bệch, há mồm phun ra máu, trong nháy mắt ngất đi.

Thiên Tuyệt đạo nhân lại càng kinh sợ, cũng không dám nhiều lời, một đám tu sĩ Nguyệt Hoa Tông hoảng hốt rời đi.

- Nhớ kỹ, ngày sau chớ làm khó đám người Tạ Uyên , nếu không Lưu Vân tất nhiên sẽ cho Nguyệt Hoa Tông các ngươi trả giá đắt.

Thanh âm bình thản nhưng có pháp lực gia trì hóa thành tiếng gầm cuồn cuộn,quét ngang ra, hấp dẫn vô số tu sĩ chú ý, tất cả đều lộ ra ý kính sợ.

Lưu Vân nói xong, khẽ lắc đầu, tiện đà đáp xuống mặt đất , đối mặt Tạ lão đầu, sắc mặt vẫn còn trắng bệch cười nói:

- Như thế nào, Tạ lão đầu ngươi không định dẫn Lưu Vân về nhà thưởng thức một chút rượu ngon do chị dâu đích thân ủ sao?

Tạ lão đầu nghe vậy phục hồi tinh thần lại, tiện đà sắc mặt đột nhiên đỏ lên, cà lăm nói:

- Nguyện ý! Nguyện ý! Lưu Vân huynh ... Tiền bối, mời, tiền bối có thể đến nhà chúng ta, là vinh hạnh cho một nhà ta.

Về phần các tu sĩ hành thương còn lại, mặc dù có toan tính đến gần làmquen để được một ít chổ tốt, nhưng lại không thể mở miệng.

Lưu Vân thấy thế cười khẽ, tiếp theo chắp tay, nói:

- Chư vị đạo hữu, nửa tháng qua đa tạ các vị chiếu cố, hôm nay trước tiên hãy giải tán đi xử lý hàng hóa trên tay, ngày mai chúng ta gặp mặt ở Tạ gia

Lời vừa nói xong, mấy chục hành thương nhất thời cảm thấy“thụ sũng nhược kinh”, liên tục hoàn lễ, trên mặt không khỏi lộ ra vẻđắc ý, mọi người ưỡn ngực ngẩng đầu.

Lưu Vân chắp tay, tiện đà cười nói:

- Đi thôi lão Tạ, Lưu Vân nghiện rượu đành có chút mạn phép, ngươi nhất định phải bảo đảm đủ rượu ngon a.

Tạ lão đầu thô lỗ cười một tiếng, thò tay kéo Tiểu Quân gạt mọi người ratiến lên phía trước dẫn đường, khuôn mặt tự hào, bên trong Nguyệt Hoathành có thể mời tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ làm khách, Tạ gia bọn họ cũnglà độc nhất .

Đợi đám người Lưu Vân rời đi, một ít hành thươngnhất thời bị đông đảo tu sĩ vây quanh, nhao nhao hỏi thăm.... Mấy tênhành thương này vào nam ra bắc nhiều nên công phu miệng lưỡi tự nhiênrất cao, bắt đầu khoác lác, giả nói là đã sớm nhìn ra Lưu Vân tiền bốithâm tàng bất lộ..…lừa dối mọi người, thu hút rất nhiều ánh mắt hướngtới. Cuối cùng đưa đến đây hơn năm mươi tên hành thương, căn bản khôngcần mang tới hành thương sở xử lý cũng đã bị mấy nhà xung quanh toàn bộmua sạch, giá tiền so với giá thị trường còn cao hơn ba thành, tự nhiênlà khiến cho đám hành thương cười híp mắt lại, trong lòng đối Lưu Vântiền bối càng nhiều thêm mấy phần kính sợ cùng cảm kích.

…....

Đám người Lưu Vân rời đi, nam nhân lạnh lùng liền đi cùng ở phía sau, không nói một lời.

Tạ lão đầu quay đầu lại nhìn nam nhân lạnh lùng phía sau, há miệng nhưngkhông biết nên mở miệng như thế nào, thấy Lưu Vân tiền bối không có tỏvẻ, hơi chần chờ chắp tay thi lễ, vậy liền không cần phải nhiều lời nữa.

- Tiểu Quân, nhanh chạy về trước gọi cửa, nói cho mẫu thân ngươi biếttrong nhà có khách quý tới, bảo nàng nhanh chóng ra đón tiếp.

Tạ lão đầu buông tay, Tiểu Quân nhìn Tiêu Thần một cái, liền nhanh chân hưng phấn chạy về phía trước.

Phía tây Nguyệt Hoa Thành, nơi này không được coi là nơi phồn hoa, phòng ốckiến trúc phần lớn đều đơn sơ, mặt đất toàn là đá vụn, đôi chỗ còn có ổgà thật lớn, đường đi không chút bằng phẳng.

Tạ lão đầu xoa xoa đôi bàn tay, mỉm cười nói:

- Chỗ ở có chút giản lược, để cho lưu Vân tiền bối chê cười.

Trong miệng mặc dù nói như thế, nhưng ánh mắt Tạ lão đầu vẫn là thỉnh thoảnghướng mảnh sân nhỏ phía trước nhìn lại, có vẻ mừng rỡ.

Tiêu Thần thấy thế cười khẽ, lắc đầu không nói.

Tiểu Quân gõ cửa, chốc lát đại môn mở ra, lộ ra một phụ nhân xinh đẹp, nhìnkhoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làn da trắng nõn, dáng vẻtao nhã. Tướng mạo như vậy cũng được coi là có chút tư sắc, giờ phút này đang ôm Tiểu Quân với khuôn mặt mừng rỡ.

Tạ lão đầu nhìn mỹ phụ, nét mặt già nua hồi hộp, nhưng ngay sau đó có chút xấu hổ nói:

- Lưu Vân tiền bối, đây là bà nương nhà chúng ta.

Trong lòng Tiêu Thần quái lạ, lúc này giơ ngón cái lên, cười nói:

- Chị dâu quả nhiên xinh đẹp, Tạ lão đầu thật có phúc khí.

Lão Tạ nghe vậy lại càng cười đến không ngậm miệng lại được, muốn biểu hiện lạnh nhạt một chút, nhưng cũng không thể áp chế sự đắc ý, vội vàngkhoát tay nói:

- Chiêu Nhiên mau tới bái kiến Lưu Vân tiền bối,nếu hôm nay không phải có tiền bối xuất thủ tương trợ, không chừng tatiêu rồi.

Thê tử lão Tạ tên là Lý Chiêu Nhiên, giờ phút này nghe vậy nhanh chóng tiến lên, mang theo Tiểu Quân vén áo thi lễ, cũng rấtcó dáng dấp.

- Xin mờ tiền bối vào nhà, trong nhà có chút đơn sơ. Cái lão già này trở về nhà cũng không báo trước một tiếng. Tiền bối mời ngồi, để cho thiếp thân đi lấy bầu rượu và thức ăn.

Lý ChiêuNhiên tựa như cũng không có nhu nhược như vẻ bề ngoài, hơi có chút hunghăn, cũng không ngại có người ngoài. Tiêu Thần cười gật đầu, kéo tiểunha đầu đi về phía trước. Về phần nam nhân lạnh lùng còn lại vẫn là điphía sau Lưu Vân, như cũ chưa từng mở miệng.

Phía sau Tạ lão đầunói dăm ba câu, đem chuyện mới vừa rồi nói một lần, rồi nói rõ thân phận Tiêu Thần. Lý Chiêu Nhiên trong lòng khiếp sợ, nam nhân nhà mình ra sao trong lòng nàng hiểu rõ. Từ khi nào có được tiền đồ như vậy, lại còn có thể mời về nhà một vị tiền bối cảnh giới Nguyên Anh khiến nàng có chútphổng mũi. Dặn dò lão Tạ bồi tiếp tiền bối thật tốt, rồi xoay người hấptấp đi chuẩn bị tiệc rượu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.