Chương trước
Chương sau
Quản sư huynh sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ vẻ bất an, trong lòng như nhớ ra điều gì liền gấp giọng nói:

- Trong Phong Nguyên thành xuất hiện biến cố sao?

Bành Bân nuốt nước miếng, gật đầu lia lịa:

- Ta làm theo lời của sư huynh, thuê một gian phòng hảo hạng ở khách sạnDuyệt Lai, rồi đem khế ước bằng lụa trắng giấu trong đệm chăn. Sau khilàm xong thì ta đi tới phía bắc khu vườn gần đó, bố trí ẩn núp cẩn thậndò xét.

- Tới hôm nay thì đúng làđã có người tới tìm khế ước kia. Sau khi hắn không tìm thấy thì liền nổi giận bỏ đi.

Nói đến đây thì sắc mặt Bành Bân đã trở nên tái nhợt:

- Nhưng người tới không phải Chiến Liệt Thương tiền bối mà là một gã hántử mặt đỏ. Ta thấy phát sinh biến cố nên không dám dừng lại mà lập tứctừ Phong Nguyên thành chạy ra để thông báo với sư huynh chuyện này.

Quản sư huynh cau mày, sắc mặt đột nhiên biến đổi rồi lộ ra vẻ sợ hãi trong ánh mắt, lạnh lùng nói:

- Bành Bân, ngươi đúng là ngu xuẩn như trâu, nếu Tử Tiêu tông ta bị tuyệt diệt thì chính là do ngươi.

Quản sư huynh này chính là Quản Trọng - đệ tử thứ ba của Đại trưởng lão TửTiêu tông. Hắn lúc trước tu luyện tới thời khắc mấu chốt nên không thamgia bao vây Vạn Ma tông, vì vậy mới có thể tránh được một đại kiếp kia.Sau khi biết được sự tình, Quản Trọng liền lấy lệnh bài Đại trưởng lãomở bảo khố của tông môn, nhanh chóng thu thập một chút bảo vật và linhthạch rồi dẫn theo mười mấy tên môn hạ đệ tử vội vàng bỏ chạy. Bị Vạn Ma tông tu sĩ vây giết khiến Tử Tiêu tông hôi phi yên diệt, vô số đệ tử bị giết chết khiến máu chảy thành sông, nhưng hắn lại sống sót.

Vạn Ma tông tấn chức khiến uy danh của Tiêu Thần truyền khắp Bắc Châu. Điều này Quản Trọng vẫn không thể nào tin được. Năm đó tại Triệu quốc, têntu sĩ không có chút lực phản kháng trước mặt mình, vậy mà giờ hắn đã đạt đến trình độ đỉnh của Nhân Giới.Sau khi Vạn Ma tông tham gia đại lễtông môn tấn chức, Quản Trọng đã bí mật mang theo tu sĩ Tử Tiêu tông còn sống sót đuổi theo tới Trung Châu với ý định báo thù nhưng lại không có cửa vào nên hắn chỉ có thể tạm thời ở lại Tán Tu lĩnh này. Nửa thángtrước, hắn đem bảo vật ra xem lại thì tình cờ phát hiện một kiện chí bảo khiến lòng hắn mừng như điên. Tiếp đó hắn dung bảo vật đó làm thù laođể thuê Bách Chiến Minh đi giết Tiêu Thần. Theo hắn nghĩ, Tử Tiêu Tônghắn có kết cục như hôm nay đều là tại Tiêu Thần gây ra. Về sau, hắn thấy sự tình thuận lợi nên mới tìm tới thuê Bách Chiến Minh đi giết TiêuThần, vì vậy mới có sự việc vừa rồi.

Giao dịch thành công, nhưngdo tính cẩn thận nên Quản Trọng mới phân phó Bành Bân vào Phong Nguyênthành tìm nơi ẩn núp,cẩn thận theo dõi.

Bành Bân ngây ngốc, không hiểu tại sao Quản Trọng lại nổi giận với mình.

- Người có thể từ trong tay một tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ như Chiến LiệtThương mà cướp lấy khế ước thì đủ biết tu vi chính là sâu không lườngđược. Hành động như vậy ở khách sạn Duyệt Lai chính là nhằm đả thảo kinh xà, sau đó theo sau để tìm ra nơi ở của chúng ta. Sự việc như vậy màngươi lại không có chút cảnh giác nào, rồi lại ngu xuẩn chạy thẳng tớiTán tu lĩnh!

Sắc mặt Quản Trọng trắng bệch, con ngươi co rút lạihiện ra vẻ kinh sợ. Nếu người tới không phải là Chiến Liệt Thương thìchẳng phải nói lần chặn giết này xuất hiện biến cố. Trong lòng hắn sinhra dự cảm bất an.

- Mau báo cho các đệ tử mau cùng ta lập tức rời khỏi Tán Tu lĩnh!

Lời vừa xong thì chợt lóe độn quang, thân ảnh Quản Trọng trong nháy mắt đã xuất hiện trong cốc và quát lên:

- Các đệ tử lập tức theo ta rời khỏi nơi này.

Bành Bân kia bây giờ mới xuất hiện phản ứng, sắc mặt trở nên trắng bệch đuổi theo.

Nhưng lúc này từ trên không trung lại truyền tới tiếng nói đạm bạc:

- Mấy năm không gặp đạo hữu Quản Trọng, hôm nay có bạn cũ tới thăm mà tại sao lại vội vàng rời đi như vậy?

Theo thanh âm truyến tới thì một đạo uy áp nhàn nhạt trong nháy mắt cũng bao phủ lấy cả Tán Tu lĩnh. Tất cả tán tu ở đây đều hoảng sợ ngẩng đầu lênnhư bị giáng một đòn mạnh mẽ thẳng vào ngực, khiến sắc mặt cả đám nháymắt trở nên trắng bệch. Uy áp như thế này đã vượt qua cực hạn mà bọn họcó thể thừa nhận. Dù chưa có ý áp chế nhưng cũng đủ khiến thân thể bọnhọ bị giam giữ không thể cử động được.

Trong hư không hiện lênthân ảnh một tu sĩ áo xanh có sắc mặt bình tĩnh nhưng trong đôi mắt đennhánh kia lại tràn ngập hàn ý, ánh mắt sắc bén như đao.

Hắn chính là Tiêu Thần.Truyện được dịch tại 4vn.eu

Quản Trọng nghe thấy âm thanh quen thuộc thì hoảng sợ ngẩng đầu lên, conngươi co rút lại kịch liệt. Bảy năm không gặp, tướng mạo Tiêu Thần sovới năm đó không thay đổi gì nhưng phong phạm khí độ lại khác biệt mộttrời một vực.

- Ngươi giết ta giống như giết chết một phàm nhân,nhưng chẳng qualà vì tu vi của ngươi cao hơn ta quá nhiều. Tu vi củangươi cao hơn ta chẳng qua là bởi vì ngươi bước lên con đường tu đạo sớm hơn ta. Ta sẽ lấy thân phận ngọc giản kia cho ngươi, nhưng ngươi hãynhớ kỹ rằng sẽ có một ngày ta sẽ đích thân đòi lại những khuất nhục củangày hôm nay!

Tiếng quát của tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ năm đó vang lên bên tai, giờ phút này đều đã trở thành sự thật.

Sắc mặt Tiêu Thần lạnh nhạt nhìn bộ dạng thất kinh, sắc mặt trắng bệch củaQuản Trọng, nhưng trong lòng hắn cũng không sinh ra nửa điểm thoải mái.Tu vi của hắn bây giờ có thể so với Bất Trụy, đứng trên đỉnh của NhânGian giới, nên đối với Quản Trọng – một tu sĩ Kim Đan kỳ thật sự khôngcó nửa điểm hứng thú. Nếu không phải người này âm thầm thuê Chiến LiệtThương xuất thủ chặn giết thì hắn chưa chắc đã có hứng thú tìm QuảnTrọng gây phiền toái. Hơn nữa có một điểm khiến Tiêu Thần hết sức tò mò, lấy tu vi Kim Đan hậu kỳ của Quản Trọng thì có thể dùng vật gì làm đạigiá để có thể mời tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ xuất thủ?

- Tiêu Thần, lại là ngươi!

Sắc mặt Quản Trọng tái nhợt. Nếu Tiêu Thần bình yên vô sự xuất hiện ở đây thì rõ ràng là Chiến Liệt Thương kia đã thất bại!

Tu sĩ Bất Trụy hậu kỳ cũng không thể giết hắn, mà ngược lại còn bị hắnđoạt lấy khế ước. Tiêu Thần này đến tột cùng đã đạt tới cảnh giới nào!Quản Trọng đột nhiên cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, toàn thân lạnhtoát không chút hơi ấm.

Tiêu Thần khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Quản Trọng đạo hữu, chuyện năm đó Tiêu Thần từng hận ngươi đến tậnxương. Nhưng đến bây giờ, ta và ngươi đã là một trời một vực, nếu ngươikhông chọc vào, Tiêu Thần cũng sẽ không đến làm phiền ngươi. Sự việc hôm nay, toàn bộ bởi vì đạo hữu muốn ám hại Tiêu Thần nên chớ có trách talòng dạ độc ác.

Sắc mặt lạnh tanh, cũng không thèm che dấu sát khí chút nào.

Nếu nửa tháng trước Chiến Liệt Thương không xuất thủ cũng sẽ không sinh rasự tình từ đó về sau. Mặc dù hữu kinh vô hiểm bình yên thoát thân, nhưng chuyện như vậy Tiêu Thần không hi vọng sẽ có lần thứ hai. Bởi vì hắncũng không thể chắc chắn lần sau có thể bình yên rời đi như cũ haykhông. Dù sao lần này nếu không có Đa Bảo thủ hộ, Tiêu Thần đã chết ngay tại chỗ. Vì tránh chuyện như vậy lần nữa phát sinh nên việc trảm thảotrừ căn là lựa chọn duy nhất. Tiêu Thần mặc dù không thích giết chóc,nhưng đối với những kẻ có uy hiếp đến mình thì hắn tuyệt đối không ngầnngại ra tay ác độc đem huỷ diệt hoàn toàn.

Quản Trọng nhận thấyđược sát khí của Tiêu Thần thì tâm thần liền tan vỡ, lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta nguyện ý đem bảo vật thuê Chiến LiệtThương cho ngươi, chỉ xin ngươi bỏ qua mà cho ta một con đường sống.

Con kiến còn muốn sống, huống chi là tu sĩ.

Nhìn mười mấy tên đệ tử Tử Tiêu Tông còn sót lại trong sơn cốc, Tiêu Thầnkhẽ lắc đầu, cũng không nhiều lời mà một chưởng đánh xuống. Vô thanh vôtức mà Quản Trọng cùng hơn mười tên đệ tử Tử Tiêu Tông đã ngã xuống đất, nguyên thần đã bị chấn thành phấn vụn.

Tiêu Thần lắc đầu, sắcmặt bình tĩnh nhưng sâu trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp nhưnglập tức bị hắn mạnh mẽ áp chế. Tu Chân giới vốn là tinh phong huyết vũ,có lúc không được nhân từ, nếu không cuối cùng người chịu thiệt sẽ làchính mình. Lật tay chụp vào hư không, túi trữ vật của đám người QuảnTrọng liền rơi vào trong tay Tiêu Thần. Thần thức bàng bạc ầm ầm từtrong người theo đó mà ra, tràn ngập cả sơn cốc, đem cấm chế phá huỷtoàn bộ. Sau khi xác định không bỏ sót gì thì Tiêu Thần mới xoay ngườirời đi, bước ra một bước thân ảnh liền biến mất.

Phía sau, trongsơn cốc, trúc lâu, hoa cỏ cây cối giống như đã trải qua vô tận nămtháng, nhất tề rung lên, liền hoá thành vụn phấn mà biến mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.