Chương trước
Chương sau
Thủy Mặc tử cười khổ:

- Tiêu trưởng lão giờ đã biết vì sao lão phu lại buồn rầu như vậy? Vật ấy mặc dù sẽ tự động phát ra kiếm quang nhưng uy lực không mạnh, Nguyên Anh tu sĩ vẫn có thể ngăn cản.

- Nhưng nửa tháng trước chẳng biết tại sao, quặng này đột nhiên bùng nổ như là thức tỉnh, điên cuồng phóng thích kiếm quang, oanh kích núi này. Nếu lão phu không tự mình ra tay đem trấn áp, hậu quả thật khó lường.

- Vật ấy rõ ràng bị vây mà biến đổi trạng thái, nếu mặc cho nó cùng phát, chỉ sợ Vạn Ma sơn này cũng sẽ bị phá hủy. Hôm nay lão phu thỉnh Tiêu trưởng lão đến đây cùng ta liên thủ phong ấn vật ấy, đem ra ngoài.

Thủy Mặc tử sắc mặt âm trầm, trong hang đá này để vô số bảo vật, lại cùng động ma tương liên, sự tình liên quan đến căn cơ Vạn Ma Tông, nếu bị quặng quỷ dị này phá hư thì Vạn Ma Tông hắn tất nhiên thực lực sẽ giảm xuống.

Tiêu Thần gật đầu, ánh mắt lóe lên dừng trên quặng đang trôi nổi.

- Một khi đã như vậy, tại hạ liền cùng Thủy Mặc tử đạo hữu cùng nhau ra tay trấn áp vật ấy.

Thủy Mặc tử gật đầu.

Nhưng hai ngươi chưa ra tay thì dị biến đã nổi lên.

Kiếm quang tràn ngập hang đá nháy mắt nghịch chuyển, dung nhập vào trong quặng, đồng thời uy áp từ trong đó cũng thản nhiên phát ra. Uy áp này cực mỏng, nhưng cũng biểu lộ khí tức bá đạo vô thượng, sắc bén vô cùng, dường như vạn vật thế gian đều có thể trảm phá.

Thủy Mặc tử, Tiêu Thần cảm nhận được cỗ uy áp này, sắc mặt cả hai nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Khí tức này khiến trong lòng hai người sự kiêng kị rất lớn, thậm chí sinh ra ý không dám chống cự với nó.

- Vật này tuyệt không tầm thường, trong đó tất nhiên ẩn tàng bí mật cực đại bí mật nào đó!

Tiêu Thần đồng tử co lại, biểu lộ vẻ cẩn thận, trong cơ thể khí tức âm thầm dao động, tùy thời có thể ra tay.

Thủy Mặc tử hướng Tiêu Thần bước tới hai bước, quặng này tuy quỷ dị, nhưng hai người liên thủ thì cũng không đáng ngại.

Oanh!

Kiếm ý bùng nổ xông lên tận trời, so với khi trước Văn Đạo tử dung hợp kiếm châu, phóng thích kiếm ý không biết cường đại hơn bao nhiêu lần. Cỗ ý niệm này đủ để kinh thiên động địa, trải qua vô số tuế nguyệt cũng không có nửa điểm tiêu tán.

Trong nháy mắt kiếm ý bùng nổ, sắc mặt Tiêu Thần đột nhiên đại biến, không chút phản ứng liền như vật đổi sao dời, thân ảnh nháy mắt xuất hiện tại một không gian thần bí.

Kiếm chi thế giới!

Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Thần với không gian này chính là như vậy.

Kiếm ảnh đầy trời, hình thức lớn nhỏ bất đồng , khí tức phát ra cũng khác nhau, hoặc nhẹ tựa lông hồng hoặc nặng tựa thái sơn, cũng có cực nóng như lửa cực lạnh như băng. Liên tục gào thét phát ra kiếm ý sắc bén vô cùng.

Tiêu Thần sắc mặt khó coi, nhưng trong đôi mắt vẫn trầm ổn như cũ, lấy tu vi lúc này, mặc dù không thể nói nhân giới vô địch nhưng nếu muốn làm tổn thương hắn cũng không có mấy thứ. Dõi mắt nhìn quanh không thấy Thủy Mặc tử, hiển nhiên người này cùng hắn bị ngăn cách ở những địa phương bất đồng.

Tiêu Thần trầm ngâm cất bước tiến lên, hắn tu đạo đến nay, trải qua vô sỗ nguy cơ, trước mắt tình hình tuy rằng quỷ dị nhưng vẫn chưa thể làm hắn kinh hãi.

Hưu!

Kiếm quang chém xuống, Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, ống tay áo múa lên đánh vỡ vụn tán loạn biến mất.

Chân không dừng bước, bình tĩnh đi về phía trước.

Trong khi đi, giơ tay nhấc chân đều thoải mái đánh tan kiếm quang chém xuống.

- Thân thể… Đem thân thể của ta .. Trả lại cho ta … Trả lại cho ta…

Tiêu Thần bỗng nhiên ngừng lại, đáy mắt bùng lên vô tận hàn mang, nhìn về sâu bên trong không gian này. Phương hướng đó từ đó về sau truyền ra từng đạo ý niệm mơ hồ không rõ.

Hơi trầm ngâm, Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, chân bước tiếp ra thẳng tới nơi phát ra ý niệm mà đi. Một đường thẳng tiến, không biết đã qua bao lâu, số lượng kiếm quang ít dần, uy lực phát ra lại càng mạnh mẽ. Tới nơi này, cho dù lầy tu vi Tiêu Thần cũng phải để tâm cẩn thận, nếu không rất có khả năng bị thương.

Từng hồi ý niệm kia phát ra càng rõ ràng, không ngừng vang vọng bên tai.

Bống nhiên, một đạo hư ảnh kiếm xuất hiện trong tầm mắt, cao vạn trượng, đứng lặng giữa thiên địa, mặc dù không phát ra chút khí tức nào nhưng ánh mắt rơi vào đó liền có thể cảm ứng được uy lực trong đó, dường như dưới một kiếm này thiên địa cũng chỉ là nháy mắt có thể bị đánh tan. Nơi không gian này có lớn lớn nhỏ nhỏ vô số kiếm quang, đúng là ý niệm từ trên bóng kiếm phát ra.

Tiêu Thần dừng lại, trong mắt thần quang lóe ra, sắc mặt có vẻ âm trầm, ngọn nguồn ý niệm kia đúng là của hư ảnh thanh kiếm kia.

Nơi này đến tột cùng là nơi nào? Bóng kiếm đó là vật gì?

Tiêu Thần nhíu mày, nhưng còn chưa đợi hắn kịp suy nghĩ nên tiếp tục tiến lên hay không, một cỗ uy áp tràn trề đột nhiên buông xuống, đem thân thể hắn nháy mắt giam cầm.

- Đem cơ thể ta trả lại cho ta! Trả lại cho ta!

Xâm nhập không gian nguyên thần rít gào, phát động không ngừng, giống như Thần Ma gầm lên, tâm thần bức nhân.

Thân hình Bồ Đề cổ thụ hiện ra, đem tiếng rít gào đỡ lấy, nhưng cành lá cũng chịu một trận run rẩy, linh quang phát ra có vẻ hơi ảm đạm.

Một tiếng rít gào này lại có thể khiến cho Bồ Đề thụ hao tổn uy lực như vậy, quả thật là khủng bố.

Tiêu Thần sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong miệng kêu lên, trong đôi mắt lóe ra vô tận hàn mang, lần này nếu không có Bồ Đề thụ trấn áp nguyên thần, cho dù tu vi hắn có so được với Bất Trụy sợ rằng nguyên thần cũng bị thương nặng dưới tiếng rống này, thậm chí còn có thể vẫn lạc nơi đây.

Kiếm ảnh này hiển nhiên có uy lực cực đại, Tiêu Thần không có nửa điểm nắm chắc bình yên thoát thân, nhưng trong lòng cũng không úy kỵ, ngược lại đem sự tàn nhẫn toàn bộ kích thích. Hắn cả đời có vô số cường địch, nhưng cuối cùng đều bị hắn chém giết.

Hôm nay cũng sẽ như vậy!

Nếu là đẩy hắn vào tuyệt cảnh, không tiếc hết thảy mọi thứ, còn có thể liều chết đánh một trận.

Tịch Diệt chỉ!

Đánh người trước phải tổn thương mình, hao tổn thọ nguyên, uy lực vô tận. Tế hai ngàn năm thọ nguyên có thể địch lại thần thông Bất Trụy tu sĩ. Nếu Tiêu Thần liều chết phản kháng, lấy thọ nguyên trong người hắn có thể bộc phát ra sáu ngàn năm thọ nguyên!

Bên trong Nhan Nguyên Đạo quả, Tiêu Thần tu hành sáu năm, thân thể dung nhập vô tận năng lượng huyết sắc, hóa thành sinh cơ, chính là con bài cực mạnh chưa lật của hắn, một khi toàn lực ra tay, uy lực mạnh mẽ không thể tưởng tượng!

Nhưng nếu sử dụng thần thông này, sinh cơ trong cơ thể Tiêu Thần hao tổn hầu như không còn, khả năng vẫn lạc có thể trên bảy thành. Mặc dù hung hiểm vô cùng nhưng mà nếu dưới tuyệt cảnh, tự nhiên bắt buộc phải lựa chọn, cướp lấy một đường sinh cơ.

Tiêu Thần ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm, đáy mắt lóe ra ý điên cuồng, đại thế thảm liệt phá thể mà ra bốc lên tràn ngập không gian. Biến cố hôm nay vượt quá dự kiến của Tiêu Thần. Nhưng tu chân giới vốn là nguy hiểm trùng trùng, có thể tránh thoát là tốt nhất, nếu không thể … Tiêu Thần cũng muốn cùng kiếm ảnh này đi theo!

Nhưng vào lúc này, trong không gian nguyên thần Tiêu Thần đột nhiên truyền đến một đạo ý niệm dao động, đồng thời trữ vật giới trên tay linh quang chớp lên, đoạn kiếm trồi lên, đúng là Tiểu Điếm.

Đoạn kiếm hiện lên, run nhè nhẹ, không phải là sợ hãi mà là mừng như điên.

- Oa ha ha ha, rốt cục bổn thần cũng tìm được ngươi, bổn thần sớm đã có dự cảm, ngươi không chạy thoát được đâu!

- Giờ không cho ngươi chạy thoát, hai người chúng ta chiến qua một hồi, gom tấm thân này đầy đủ sẽ rất tốt.

Tiếng nói Tiểu Điếm truyền ra, làm chống nạnh cười dài, hung hăng càn quấy vô cùng.

Tiêu Thần lặng im, mày cau chặt.

- Tiểu Điếm, ngươi có thể xác định, trong kiếm ảnh này ẩn tang một nửa bản thể khác của ngươi?

Tiểu Điếm liên tục gật đầu

- Loại chuyện này bổn thần làm sao có thể nhận sai, vốn sau khi tiến vào Vạn Ma Tông ta đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng bởi vì không còn chút khí lực nào nên chỉ có thể mê man tới giờ.

- Bất quá hiện tại trong không gian này, bổn thần cảm giác cực kỳ thoải mái, năng lượng hao tổn toàn bộ được bổ sung đầy đủ hơn nữa tựa hồ toàn bộ kiếm quang nơi này bổn thần có thể thao túng.

Tiểu Điếm nói xong trầm mặc, một lát sau một cỗ khí tức kỳ dị từ trong đoạn kiếm phát ra. Trong nháy mắt khí tức xuất hiện, vô số kiếm quang cả không gian nhất tề run lên, tiếng xé gió phát ra gào thét hướng nơi này vọt tới, dung nhập vào trong đó. Theo đầy trời kiếm quang dung nhập, khí tức Tiểu Điếm lấy một tốc độ kinh người, điên cuồng tăng vọt. Cùng lúc đó, ngoài đoạn kiếm, một tầng hư ảnh mênh mông kiếm chi ngưng tụ mà ra, phóng thích uy áp nhè nhẹ.

Hư ảnh này cực kỳ ảm đạm, nhưng theo kiếm quang không ngừng dung nhập lại rất nhanh ngưng thật, cao vạn trượng đập vào thị giác.

Tiêu Thần ánh mắt ngưng lại, trong lòng xác định lời nói Tiểu Điếm, trong kiếm ảnh này, quả nhiên che dấu một nửa đoạn kiếm khác. Bởi vì, Tiểu Điếm giờ phút này ngưng tụ bóng kiếm, cùng bóng kiếm đứng yên trong không gian này, nhìn bề ngoài giống nhau như đúc!

- Lực lượng! Lực lượng vô cùng tận, bổn thần cảm giác chúng nó vốn là của ta, hiện tại chính là trở lại cơ thể bổn thần.

- Loại cảm giác này tốt lắm, toàn bộ dung nhập tiến vào, bổn thần cần các ngươi để tăng thêm lực lượng!

Tiểu Điếm thanh âm lên cao, khác hẳn ngày thường, lại thêm mấy phần trang nghiêm, dạo dực bùng cháy.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Khắp bên trong không gian, vô số kiếm quang gào thét mà đến, liếc mắt nhìn lại không biết đâu là cuối.

Tiêu Thần nhíu mày, giờ phút này bước ra nửa bước, không gian gợn sóng, thân ảnh nháy mắt biến mất rồi xuất hiện ngoài mấy trăm trượng, ánh mắt dừng trên người Tiểu Điếm, hơi lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.