Chương trước
Chương sau
Một bộ thanh bào, hướng hư không mà đi, trong nháy mắt hấp dẫn vô số ánh mắt nhìn vào, lộ ra vẻ hoang mang.

Lý Tiểu Nghệ ngạc nhiên, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thần, đôi mắt lộ vẻ khiếp sợ, cùng lo lắng.

Tịch Mịch đạo nhân thân là Nguyên Anh đỉnh tồn tại, uy lực vô cùng, so với Lý Sất Thiên hơi yếu hơn một chút, hắn muốn giúp nàng, Lý Tiểu Nghệ trong long kinh hỉ. Nhưng lấy tu vi Kim Đan kỳ của Tiêu Thần, cùng Tịch Mịch đạo nhân đấu pháp, chỉ cần một chiêu, lập tức sẽ hình thần câu diệt.

- Tiêu Thần, ngươi mau quay lại!

Lý Tiểu Nghệ sắc mặt trắng bệch,

- Hôm nay là sự việc của Vạn Ma tông ta, cùng ngươi không có quan hệ, với tu vi ngươi mà cố chấp ra mặt, chỉ có thể uổng phí tính mạng.

Nói xong, mọi người bừng tỉnh ngộ, đều nhìn về phía Tiêu Thần, ánh mắt nhất thời mang theo ý mỉa mai.

Cho dù vì để được mỹ nhân được vui, cũng phải tự lượng sức mình, lấy tu vi ngươi như vậy, mưu toan khiêu khích Tịch Mịch đạo nhân, không khác gì con kiến so với thái sơn, không biết lượng sức mình.

Về phần Thủy Mặc Tử, Lý Sất Thiên cùng những người còn lại đều nhíu mày, thở dài lắc đầu, cục diện trước mắt nếu là có thể có một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong xuất thủ tương trợ, có lẽ hôm nay còn có thể xoay chuyển tình thế nguy hiểm này, nhưng chỉ là một gã Kim Đan tu sĩ, chỉ có thể chịu chết thôi.

Tịch Mịch đạo nhân ánh mắt lành lạnh, khóe miệng cười lộ vẻ dữ tợn,

- Như thế nào, chẳng lẽ trận chiến thứ hai của Vạn Ma Tông ngươi, thực muốn để tiểu bối này ứng chiến?

Văn Đạo Tử cười lạnh không nói.

Mọi người cười lạnh, ánh mắt mang ý mỉa mai, lời ong tiếng ve vang lên bên tai.

Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi mà đi, ánh mắt dửng dưng, có ý tứ không để tâm.

Nhưng vào thời khắc này, từng bước bước lên, một tia uy áp nhàn nhạt bỗng nhiên từ trong cơ thể phát ra, như là một con cự thú ngủ say, giờ phút này như chậm rãi tỉnh dậy, biểu lộ sự dữ tợn với kẻ khác.

Oanh!

Uy áp hào hùng, khí thế như biển, đội trời đạp đất, làm nổi lên vô tận kinh đào hãi lãng!

Tiêu Thần tóc đen tung bay, quần áo phấp phới, ánh mắt quét ngang vô cùng bá đạo.

- Cuộc chiến thứ hai hôm nay, liền do Tiêu Thần thay mặt Vạn Ma Tông xuất chiến.

Âm thanh vang lên, ngữ khí bình tĩnh, lại có sự tự tin mãnh liệt, tràn ngập trong lòng, khiến người khác bất giác kính sợ.

Nguyên Anh viên mãn, đỉnh cao tu sĩ!

Giờ phút này Tiêu Thần bỗng nhiên phát ra, khí tức phát ra khuấy động phong vân, làm rung động vô số tu sĩ.

Khuôn mặt Lý Tiểu Nghệ lộ ra vẻ không thể tin, nhìn bóng dáng cao ngất kia, đưa tay che miệng lại.

Bảy năm trước, là một Trúc Cơ tu sĩ bị đuổi giết, hôm nay lại có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới, từ uy áp phát ra có thể thấy không thua kém chút nào so với Tịch Mịch đạo nhân!

- Đây… Làm sao có thể!

Tâm hồn Lý Tiểu Nghệ khẽ rung động hô nhẹ, nhưng cục diện trước mắt khiến nàng không thể nào không tin!

Cắn đôi môi đỏ mọng, Lý Tiểu Nghệ ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp, có vui mừng, có kiêu ngạo, có không yên, lại có thêm vài phần thẹn thùng.

Về phần đệ tử Vạn Ma Tông đệ tử, sắc mặt mỗi người trắng bệch, nghĩ lại ánh mắt khiêu khích khi nãy, mồ hôi túa ra làm ướt cả quần áo.

Lý Sất Thiên đồng tử co lại, trong mắt lộ vẻ vui mừng, đảo qua Lý Tiểu Nghệ, lại nhìn qua Tiêu Thần đã có thêm vài phần thân cận.

Tịch Mịch đạo nhân sắc mặt khó coi, trong lòng sinh ra ý kiêng kỵ, giờ phút này Tiêu Thần triển lộ tu vi, so với hắn không kém nửa điểm, nếu Vạn Ma Tông do hắn xuất chiến, thắng bại hôm nay, chỉ sợ khó mà định liệu được.

Văn Đạo Tử ánh mắt âm lãnh, Tiêu Thần đột nhiên xuất thủ, làm loạn tính toán của hắn, nếu Tịch Mịch đạo nhân bị thua, vậy bố trí lần này, chung quy là công dã tràng! Nghĩ đến đây, trong lòng tự nhiên sinh ra ý hận thù.

Tiêu Thần hạ xuống, chắp tay,

- Ta cùng với Lý Tiểu Nghệ chính là cố giao, hôm nay có Tiêu Thần ở đây, tất nhiên sẽ không để người làm tổn thương nàng. Nếu là Sất Thiên đạo hữu đồng ý, trận chiến thứ hai này, Tiêu Thần có thể cùng Tịch Mịch đạo hữu đàm đạo một chút.

Lý Sất Thiên còn chưa trả lời, Văn Đạo Tử đã cười lạnh mở miệng,

- Cuộc chiến hôm nay, chính là Tử Tiêu Tông ta cùng Vạn Ma Tông tranh đấu. Tịch Mịch đạo hữu chính là đồng minh của Tử Tiêu Tông ta, ra tay trợ chiến là hợp tình hợp lý, chỉ là không biết, Tiêu Thần đạo hữu thân phận như thế nào, có thể thay mặt Vạn Ma Tông xuất chiến.

Nói đến đây, Văn Đạo Tử thoáng dừng lại, ánh mắt biểu lộ lãnh ý,

- Ngoài ra, bổn tông còn muốn đề tình Tiêu Thần đạo hữu, chớ có nhất thời xúc động nhúng tay vào, nếu không sẽ gây ra phiền toái, ngày khác nói không chừng sẽ mang đến họa sát thân. Lợi hại trong này, xin đạo hữu hãy cân nhắc cho kỹ, để tránh ngày sau hối hận thì đã muộn.

Giọng điệu lạnh như băng, sát khí chợt hiện, biểu thị sự uy hiếp không cần nói cũng biết.

Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, giờ phút này khẽ lắc đầu,

- Tại hạ xuất thủ tự nhiên là có lý do. Nếu là người động sát cơ đối với Tiêu Thần, đem đến bất lợi cho tại hạ, Tiêu Thần tất nhiên sẽ đem người này diệt sát cùng thế lực phía sau nhổ tận gốc. Điều ấy hẳn cũng không nhọc Văn Đạo Tử đạo hữu đề tỉnh.

Lý Sất Thiên cười dài, Tiêu Thần mở miệng như vậy rất hợp tính hắn.

- Bổn tông Lý Sất Thiên, hôm nay tuyên bố, chính thức đề cử Tiêu Thần đạo hữu làm khách khanh trưởng lão của Vạn Ma Tông ta. Trận chiến thứ hai này, vậy sẽ do Tiêu trưởng lão thay mặt Vạn Ma Tông ứng chiến. Văn Đạo Tử đạo hữu, không biết giờ phút này ngươi còn lời gì muốn nói?

Đôi mắt lạnh lùng, âm điệu mang ý sát phạt.

Văn Đạo Tử sắc mặt càng thêm khó coi, liền hừ lạnh một tiếng, sát khí trong lòng bốc lên!

Mục trưởng lão lặng im, giờ phút này cười nhẹ,

- Nếu Vạn Ma Tông đã cử tu sĩ này xuất thủ, Tịch Mịch đạo nhân, trận chiến này ngươi hãy toàn lực xuất thủ đi. Thượng tôn ban thưởng bảo vật, thời khắc mấu chốt ngươi có thể mang ra dùng, như vậy tất nhiên có thể giúp ngươi thắng lợi. Nhớ kỹ, trận chiến này chỉ có thể thắng không được phép bại, đi đi.

Tịch Mịch đạo nhân đáy mắt hiện lệ mang, kính cẩn xoay người thi lễ, sau đó độn quang lóe lên liền đừng ở phía trên lôi đài.

- Tiêu Thần đạo hữu, nếu ngươi cố ý nhúng tay vào việc hôm nay thì đừng trách bản tông thủ đoạn tàn nhẫn. Hôm nay, đạo hữu sẽ phải trả giá cho sự lựa chọn của chính mình!

Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, từng bước bước ra, độn quang dừng lại cách người kia không xa.

- Tiêu Thần một khi đã chọn lựa tuyệt không hối hận. Đấu pháp không có mắt, nếu là Tịch Mịch đạo hữu có gì tổn thương, không biết Cực Ma Điện có thể có người kế tục?

Tịch Mịch đạo nhân mặt trầm như nước, nghe vậy cười lạnh,

- Việc này không phiền Tiêu Thần đạo hữu để ý, bởi vì hôm nay người có thể bình yên rời đi tất nhiên sẽ là bản tông.

- Cực Ma Chỉ!

Người này một ngón chỉ ra, hư không ma khí ngưng tụ hóa thành một ngón tay ngăm đen. Theo ma khí dung nhập, ngón tay phát ra uy áp càng cường đại, thể tích tăng vọt đạt tới trăm trượng.

Tiêu Thần ánh mắt ngưng trọng, trong lòng kinh nghi.

Thần thông Cực Ma Chỉ này, giờ phút này xem lại, cùng Thôn Thiên Nhất Chỉ của hắn đúng là cực kỳ giống nhau!

Cẩm Ngự sử dụng Duy Ngã nhất chỉ, Tịch Mịch sử dụng Cực Ma chỉ, Tiêu Thần sử dụng Đại Sâm La thủ, trong ba người này tất nhiên là có liên hệ!

Nhưng giờ phút này cũng không phải lúc suy nghĩ chuyện đó.

Đối mặt với chỉ này, Tiêu Thần ánh mắt chớp động đưa tay lên hướng hư không nắm chặt.

Không gian dường như chịu trọng lực đè ép, vặn vẹo gấp khúc, đem Cực Ma chỉ phong ấn bên trong.

Tiêu Thần tay không ngừng hướng hư không một chưởng đánh ra, đầy trời âm phong gào thét sinh ra như cạo cốt cương đao.

Thần thông Phong khởi!

Chường ra quét ngang, lệ khí hiện ra ngưng tụ lệ vân đen thui như mực, phát ra khí tức cực kỳ âm lãnh.

Thần thông Vân dũng!

Song chưởng tề xuất, huyết sắc nổi lên. Lệ vân bên trong hỗn loạn màu huyết sắc, rồi đầy trời huyết vũ rơi xuống.

Thần thông Vũ chí!

Âm phong gào thét, lệ vân quay cuồng, huyết vũ rơi xuống, ba thần thông đều là thần thông âm độc, giờ phút này hỗ trợ lẫn nhau khiến uy lực tăng vọt, phát ra khí tức vô cùng âm lãnh tràn ngập không gian.

Cực Ma chỉ giãy giụa trong không gian trói buộc, rồi rơi vào ba đại thần thông bên trong. Âm phong rạch cắt, lệ vân ăn mòn, huyết vũ làm tan rã, sau mấy lần hô hấp đã có thể thấy uy lực hao tổn gần như không còn cứ thế hôi phi yên diệt.

Tịch Mịch đạo nhân biến sắc, đáy mắt hiện lên ý kiêng kỵ.

Cực Ma chỉ này của hắn không kém, thần thông bình thường tuyệt không phải đối thủ, nhưng giờ phút này lại có thể bị dễ dàng phá vỡ trong tay Tiêu Thần tự nhiên khiến hắn khiếp sợ.

Nhưng dù vậy, người này vẫn tự tin như trước, bằng thủ đoạn của hắn hoàn toàn có thể đem Tiêu Thần chém chết đương trường.

- Cực Ma thủ.

Tịch Mịch đạo nhân cười lạnh, thần thông này chính là chấn điện thần thông của Cực Ma Điện, uy lực mạnh mẽ vô cùng.

Vô tận ma khí quay cuồng ngưng tụ làm thành một ma chưởng lớn hơn sáu trăm trượng, hung hãn vô cùng!

Ma đạo thần thông phần lớn đều dữ tợn bá đạo, bạo ngược vô cùng, không kiêng dè gì nên uy thế mạnh mẽ, công kích kinh người.

Ma chưởng chụp tới như tre kín cả bầu trời.

Tiêu Thần ánh mắt chớp lên, một chưởng hướng phía trước đánh ra.

Âm phong, lệ vân, huyết vũ ba thần thông cấp tốc dung hợp, khí tức chợt trở nên u ám rồi ngưng thành bàn tay, sắc đen xen lẫn huyết sắc to hơn bảy trăm trượng, hướng lên trên mà đi.

Thần thông Phúc thủ, một tay che trời, một tay liệt địa

Oanh!

Bàn tay này cùng Cực Ma thủ đối kháng khiến cho không gian rung động, sau đó xé rách làm lộ ra những cái khe màu đen dữ tợn.

Giằng co, cắn nuốt, linh lực điên cuồng quay cuồng, phát ra đại thế to lớn khiến người ta trong lòng bất giác sinh ra sự hoảng sợ, da mặt tái mét.

Chốc lát, Ma Cực thủ tan rã, thần thông Phúc thủ uy lực có hơi giảm nhưng vẫn bá đạo vô song như cũ.

- Trấn áp!

Tiêu Thần quát nhẹ, bàn tay đè xuống, cự chưởng nghịch chuyển chụp xuống phía dưới thẳng hướng Tịch Mịch đạo nhân!

Tịch Mịch đạo nhân mặt trầm như nước, Tiêu Thần thần thông mạnh viễn siêu so với sự tưởng tượng của hắn, Ma Cực chỉ và Ma Cực thủ cả hai thần thông trước sau đều bị phá, không động được tới vạt áo của người này.

Cục diện như vậy thật vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Tiêu Thần đại chiếm thượng phong, Cực Ma điện chủ bị chèn ép một cách triệt để.

- Thần thông Tiêu Thần này rất mạnh, tu vi lại không dưới bổn tông, nếu là cùng hắn đối chiến thần thông không nói cũng biết bản tông khả năng bị thua là rất lớn. Cục diện trước mắt đã vậy, Vạn Ma tông nhất định phải bị hủy diệt, nếu không Cực Ma điện ta sao có thể nuốt trôi cơn giận này! Hôm nay, bất kể ra sao, bổn tông tất nhiên phải thắng, người nào cản trở ta, ta liền đem kẻ đó giết chết!

Tịch Mịch đạo nhân biểu lộ sự dữ tợn, ngẩng đầu lên, đôi mắt lành lạnh.

- Một khi đã như vậy, bổn tông liền sử dụng bảo vật này, đem Tiêu Thần này hoàn toàn chém giết!

Đối mặt bàn tay đang rơi xuống, Tịch Mịch đạo nhân sắc mặt âm trầm, trở tay xuất ra một quả ngọc điệp đỏ thẫm.

Ngọc điệp này ước chừng to cỡ bàn tay, các góc che kín bởi các hoa văn huyền ảo, trên mặt in hình một chiếc thước vuông. Giờ phút này theo pháp lực trong cơ thể điên cuồng đưa vào trong đó ngọc giản này phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, hình ảnh một cái ngọc thước hiển lộ vẻ hư ảo tại mặt trước chậm rãi hiện lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.