Chương trước
Chương sau
Tại một nơi trên Hải Vực, một tiểu đảo hình bầu dục giống như lục châu ở dưới biển sâu, trên đảo có vô số thúy trúc, gió mát thổi qua, các cây trúc chạm vào nhau, thanh thúy rung động, lá trúc vuốt thẳng kêu ào ào.

Thanh tịnh, tự nhiên.

Vào đúng lúc này, trên bầu trời hải đảo, không gian vỡ vụn, một thân ảnh thanh sam từ đó bay ra.

Nhìn tu sĩ này ước chừng tầm hai mươi tuổi, bộ dạng anh tuấn, đôi mắt đen láy ôn nhu giống như là biển khơi bát ngát, không thể nhìn thấu được. Khí tức người này ôn hòa, lúc này anh mắt đảo qua xung quanh, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

- Rốt cuộc cũng đã ra rồi.

Tuy rằng không thể hiện chút uy áp nào nhưng lại có một cỗ khí độ phong phạm, người khác không dám khinh thừơng.

Tu sĩ này hiển nhiên chính là Tiêu Thần.

Từ khi rời khỏi tinh vực đại lục kia, truyền tống cực kỳ tròng trành, nếu không phải vì tu vi hắn mạnh mẽ, e rằng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cũng sẽ phải chịu thương thế không nhẹ.

- Đây là đâu vậy?

Tiêu Thần nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra ý cười.

Ngay sau đó, trên mặt biển của Thúy Trúc đảo, bỗng nhiễn truyền đến một tiếng quát

- Vị đạo hữu đến Thúy Trúc đảo của ta, xin hãy báo danh hiệu.

Trên đảo, Thúy Truc không gió mà bay, va chạm rung động lẫn nhau, nhiều vệt xanh lại mang theo một cây trúc bật ra, ngưng tụ lại trong hư không, hóa thành một lão già áo xanh, ánh mắt cẩn thận nhìn Tiêu Thần, mặc dù không cảm nhận được chút pháp lực nào dao động, nhưng trong lòng người này lại mơ hồ sinh ra vài phần kiêng kỵ

Trong lòng Tiêu Thần thỏa mái, tu vi Trúc yêu này không yếu, hiển nhiên cũng đã đến đẳng cấp Nguyên Anh sơ kỳ, nói vậy thì nó biết được không ít chuyện.

- Tại hạ Tiêu Thần tham kiến đạo hữu.

Thúy Trúc Đạo Nhân khẽ nhíu mày, chẳng biết tại sao, hẳn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt người này biến đổi, đầu tiên là mừng như điên sau đó thì trở thành phẫn nỗ.

Đạo hữu rốt cuộc là ai, vì sao lại có chí bảo của lão phu.

- Hôm nay, mang Đinh Thiên Luân ra, cho dù ngươi có thân phận gì, lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Nếu không vì kiêng kỵ tu vi của Tiêu Thần, e rằng người này đã sớm ra tay. Định Thiên Luân kia chính là dùng một phần bản thể của Thúy Trúc đạo nhân mà luyện thành, chỉ cần nó xuất hiện trong vòng phạm vi trăm dặm, hắn đều cảm ứng được rõ ràng. Mà lúc này, khí tức Định Thiên Luân lại nồng đậm như thế, tất nhiên là ở trên thân người này.

Thúy Trúc Đạo Nhân đã xác định.

Tiêu Thần nhíu mày, chẳng nhẽ người này đến đây coi chỉ là cái cớ, giết người đoạt bảo mới là chính? Trong lòng hắn cười lạnh, nếu thật sự là như thế, hắn không ngại giết chết trúc yêu nho nhỏ này tại đây.

- Định Thiên Luân?

Trong lòng khẽ động, thân thể Tiêu Thần hơi thả lỏng, đáy mắt hiện lên vài phần kinh hỉ, đưa tay lấy ra một vật, trầm giọng nói:

- Có phải vậy này là vật đạo hữu vừa nói không?

Thúy Trúc đạo nhân nhìn thấy vật ở trong tay Tiêu Thần, sắc mặt trở nên khó coi:

- Không sai, bảo vật này chính là một phần bản thể của lão phu luyện chế, bất kể thế nào tại hạ cũng không nhận nhầm được. Mặc dù không biết tại sao nó lại rơi vào tay đạo hữu, xin đạo hữu hãy trả vật này lại, nếu không lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tiêu Thần hít sâu một hơi, ngón tay thoáng run rẩy:

- Xin hỏi đạo hữu một chuyện, đây là đâu?

Thúy Trúc Đạo Nhân thầm bực mình, nhưng thấy bộ dạng Tiêu Thần không giống như là giả bộ, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghi ngờ, lập tức nhíu mày:

- Nơi này vốn là Hạo Hãn đại lục gần biển của Triệu quốc, cách tới đại lục, còn không tới ngàn dặm.

Hạo Hãn đại lục, Triệu quốc, Bắc Hoa Châu.

Về nhà.

Tiêu Thần chậm rãi nhắm mắt, trong lòng mừng như điên. Rời khỏi tinh vực đại lục, truyền tống trận mang về một nơi ngẫu nhiên ở Nhân Gian Giới, khoảng cách đến Triệu quốc không đến ngàn dặm. Khoảng cách như vậy, lấy tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần nửa canh giờ là có thể đến.

Đột nhiên kinh hỉ quá mức, Tiêu Thần không phòng bị chút nào, tâm trạng bị chấn động, một lát sau thét lên như rồng kêu hổ thét, truyền ra xa xa.

- Tiêu Thần ta cuối cùng đã trở lại!

Ha ha ha ha ha ha ha!

Rất vui vẻ nhưng lại bao hàm cả chua xót.

Năm đó bị đuổi giết liên lụy cho cả gia tộc phải chịu nhục, bị buộc rời đi, chịu bao nhiêu khó khắn, cuối cùng cũng đã trở lại.

Tất cả những gì phải chịu đựng ở năm đó, Tiêu Thần sẽ đòi lại toàn bộ. Mộc gia cường đại không thể thắng, bây giờ đối với hắn thì chả khác nào con ga con chó, chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, phất tay cái là chết.

Tiếng cười như sóng, phát ra lay động không ngớt, tại đây vọng lại phía chân trời không tiêu tan.

Thúy Trúc đạo nhân nhíu mày, hành vi điên khùng của tu sĩ trước mặt, khiến trong lòng hắn cảm thấy khó hiểu.

- Tiêu Thần? Tên này sao mình nghe quen tai vậy ta?

Người này âm thầm nhíu mày, lát sau ngẩng đầu lên, trong mắt biểu lộ ý khiếp sợ, ánh mắt gắp gao dừng trên người Tiêu Thần. Hắn đột nhiên nhớ tới, vì sao tên này khiến hắn có cảm giác quen thuộc, cũng đã biết tại sao Đinh Thiên Luân lại ở trên người hắn!

Tiêu Thần thu lại tiếng cười, sắc mặt khôi phục lại bình tĩnh, lúc này nhận thấy Thúy Trúc Đạo Nhân biến sắc, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt:

- Sao vậy, Thúy Trúc đạo nhân đã nhận ra được thân phận của tại hạ? Lúc trước Mộc gia lão quỷ ra tay đối với ta, sử dụng bảo vật Đinh Thiên Luân này, sau lại bị ta đoạt được, đạo hữu phải biết được việc này mới đúng chứ.

Trong lòng Thúy Trúc khiếp sợ vô cùng, theo hắn biết, bảy năm trước( chổ này hình như có nhầm lẫn về thời gian để kiểm tra lại sẽ sửa cho khớp),lúc Tiêu Thần bị đuổi giết, tu vi miễn cưỡng chỉ sánh ngang với cảnh giới Kim Đan kỳ, hiện giờ ngay cả hắn cũng không có cách nào nhìn thấu, khiến hắn mơ hồ lại càng thêm kiên kỵ.

Chẳng nhẽ chỉ trong bảy năm ngắn ngủi, người này đã Kết Anh?

Trầm mặc một lúc, Thúy Trúc đạo nhân chậm rãi ngẩng đầu:

- Việc năm đó lão phu cũng không biết nhiều lắm, Mộc Hiển Thánh đã tới chỗ ta mượn bảo vật, lão đó nhận lời giúp lão phu ngăn cản thiên kiếp khi lão phu trùng kích lên cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, ta mới nhận lời. Sau đó Định Thiên Luân lại thoát khỏi cảm ứng của lão phu, ta đã đến Mộc gia đòi lại, lại bị người nay đánh trọng thương, trong lòng cực kì oán hận nhưng chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Cho nên xin Tiêu Thần đạo hữu hãy trả Đinh Thiên Luân cho ta, nếu không hôm nay đạo hữu đừng hòng rời khỏi đây. Lão phu không muốn khó xử cùng với đạo hữu, xin đạo hữu hãy nghĩ lại.

Tiêu Thần khẽ cười, sắc mặt bình thản:

- Đạo hữu tự tin có thể lưu Tiên Thần ở lại như thế sao?

Thúy Trúc đạo nhân nghe vậy hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:

- Việc của Tiêu Thần đạo hữu năm đó truyền khắp biên giới Triệu quốc, lão phu cũng từng nghe nói một phần, hiện giờ bảy năm trôi qua, thần thông hẳn là vượt xa năm đó, thậm chí còn ngưng kết Nguyên Anh, con đường Nguyên Anh là vô cùng rộng mở. Nếu đổi lại là địa phương khác, lão phu không dám chắc có mười phần chiến thắng, nhưng hôm nay lại là ở tại Thúy Trúc đảo. Nếu lúc này lão phu toàn lực ra tay, tu sĩ Nguyên Anh trug kỳ chưa hẳn đã phải là đối thủ của ta, chẳng nhẽ trong vòng nữa năm, tu vi của Tiêu Thần đạo hữu đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ rồi sao?

Lão nói xong liền cười lạnh, giọng điệu tự tin mười phần.

Tiêu Thần cười khẽ, Nguyên Anh trung kỳ, hắn lúc ở cảnh giới Kim Đan kỳ còn giết được, còn tu vi lúc này của hắn thì sao Trúc yêu có thể đoán được.

Nhưng lúc này hắn chưa mở miệng, đột nhiên nhíu mày, thản nhiên nói:

- Cuối cùng cũng đa đến rồi sao, ta đợi đã lâu rồi. Thúy Trúc đạo hữu hãy đợi ta vượt qua Thiên kiếp cái đã, rồi chúng ta làm một trận cũng không muộn.

Nói xong, Tiêu Thần cước đạp hư không, bước lên từng bước, thân ảnh xuất hiện trên cao vạn trượng.

Thúy Trúc Đạo Nhân nghe vậy nhíu mày. Độ Kiếp? Nhưng ngay sau đó hắn hoảng sợ ngẩng đầu, trong miệng phát lên một tiếng thét chói tai, thân ảnh nháy mắt bay vào đảo Thúy Trúc.

Thiên Kiếp!

Thân là một mộc tinh, trời sinh rất sợ thiên lôi, phía chân trời tản ra khí tức lôi đình hủy diệt, càng làm cho Thúy Trúc đạo nhân sợ đến dại người.

- Tiêu Thần rốt cuộc đó là độ kiếp gì mà uy lực khủng khiếp như thế, so sánh với ta lúc kết anh năm đó, uy lực không biết gấp bao nhiêu! Nếu bị Lôi Đình đó oanh giết, thì tu sĩ Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ phải chết!

Tiêu Thần chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh. Kết Anh thiên kiếp ban đầu vẫn chưa hạ xuống ở tinh vực đại lục, hiện giờ Tiêu Thần sửa lại tinh nội, rốt cuộc cũng buông xuống.

Trên bầu trời hải vực, kiếp vân dày đặc trong ngàn dặm, màu đen như mực, ngẫu nhiên có sét bắn ra, truyền đến tiếng ầm vang trầm đục.

Một cỗ khí thế to lớn phát ra từ kiếp vân này, tràn ngập không gian.

Tu luyện bí pháp Thôn Lôi, cắn nuốt Lôi Đình để cường hóa bản thân, tu vi tăng lên, thiên kiếp gấp bội.

Ngưng tụ Kim Đan, có ba đạo lôi đình oanh giết, có thể so sánh với tu sĩ Kết Anh tam Cửu Tiểu Thiên Kiếp thông thường.

Hoàn thành Nguyên Anh, sáu đạo lôi đình oanh giết, gọi là Lựu Cửu Đại Thiên Kiếp, mạnh ngang với tu sĩ đột phá cảnh giới Bất Trụy kỳ cần trải qua thiên kiếp vậy.

Đạt được Bất Trụy, chín lôi diệt thế, tạo thành Cửa Diệt Thần Kiếp, được gọi là Thập Tử Vô Sinh, không ai có thể độ qua.

Về phần phi thăng lên Linh giới, dù không có chút kinh nghiệm độ kiếp nào, nhưng trong lòng Tiêu Thần cũng không sợ.

Lôi Đình Thiên Kiếp này mạnh mẹ như vậy, Tiêu Thần ta có thể từ nó mạnh mẽ thôn phệ, cương hóa bản thân.

Đứng trên không trung, nhìn kiếp vân phía xa xa, ánh mắt liếc nhìn, với việc tu vi của Tiêu Thần có thể so sánh với tu sĩ cảnh giới Bất Trụy sơ kỳ thì tuy rằng thiên kiếp này uy lực mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể làm gì được hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.