Chương trước
Chương sau
-Vẫn!

Câu Ly lão đạo ánh mắt thâm trầm, thân thể lại càng toát ra sát khí nồng đậm, giờ phút này một quyền chưởng xuống đất.

Trong vòng mấy trăm trượng, mặt đất nhất tề vỡ ra, cả ngàn thây khô rơi vào cái khe sâu hun hút biến mất tăm, mặc cho có gầm rít gào rú điên cuồng giãy dụa, cũng vẫn không thể thoát khỏi trói buộc.

Với bản lĩnh cao cường có thể đem đám thây khô diệt sát trong nháy mắt, nhưng Câu Ly lão đạo lại hình như biết được bí ẩn trong đó, nên vẫn chưa xuất ra toàn lực, chính là chỉ ra tay trấn áp.

- Phải tránh không cần ra tay sát thủ, nếu không thây khô hấp thu khí tức tử vong trong cơ thể đồng bạn, thực lực sẽ ngày càng mạnh.

Bác Cổ nghe vậy sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, giờ phút này rốt cuộc biết được vì sao Câu Ly lão đạo thần thông ra tay, nhưng không có diệt sát một con thây khô nào.

- Oanh!

Biển lửa phun ra, đem đám thây khô vây kín mít xung quanh toàn bộ đánh bay, Bác cổ trầm giọng quát:

- Câu Ly đạo hữu, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể bị thây khô vây khốn thôi sao, nếu là kéo dài hơn, cho dù chúng ta không có bỏ mạng, pháp lực hao tổn quá mức, hậu quả cũng rất là vô cùng khó lường.

Con lừa da lông ngắn đứng thẳng trước hai người, móng trước nâng lên hạ xuống đập đập làm mặt đất vỡ ra, đem thây khô trấn áp, cũng thần thông y như Câu Ly lão đạo. Giờ phút này nghe vậy liền kêu lên "Di a di a".

Câu Ly nghe tiếng, ánh mắt chớp lên, trầm giọng nói:

- Lừa huynh đệ nghe ta nói, thây khô này quyết không được giết, nếu không khí tức tử vong tản ra, không chỉ tăng cường thực lực cho các thây khô khác mà còn sẽ hấp dẩn thây khô quanh khu vực này toàn bộ lại đây, đến lúc đó chúng ta chỉ sợ là sẽ không thoát khỏi!

- Cục diện trước mắt, chúng ta chỉ có thể thi triển thần thông đem thây khô toàn bộ trấn áp, sau đó rời đi!

- Đại lục này ẩn chứa quá nhiều bí ẩn, chúng ta lập tức rời khỏi đây, nếu không sẽ lạc ở nơi đây.

Sắc mặt Bác Cổ âm tình bất định, một lúc sau gật đầu, bảo vật mặc dù tôt, nhưng cũng phải có tánh mạng mới hưởng được.

- Hỏa hải phong cấm!

Ống tay áo vung lên, hỏa hải ngưng tụ trong biển trời hóa thành một quả hỏa bát, đem mấy trăm thây khô nhốt vào bên trong.

Hai người cùng con lừa xuất ra thần thông, ba canh giờ sau, rốt cuộc đem mấy vạn thây khô vây khốn nơi này toàn bộ trấn áp.

-Đi!

Câu Ly lão đạo sắc mặt có chút tái nhợt, độn quang lóe lên liền hạ xuống trên thân lừa.

Bác Cổ theo sát sau đó.

Tiểu mao lư trọng tải cả hai người, rõ ràng có chút bất mãn, mũi đánh một cái phát ra tiếng phì phì, nhưng giờ phút này vẫn là chạy trốn trối chết quan trọng hơn. Móng trước gõ xuống, nhiều điểm không gian sóng gợn sinh ra, ngay sau đó, thân ảnh biến mất trong màn sóng gợn ấy không thấy gì nữa.

Vân Lam sắc mặt tái nhợt, giờ phút này có hơi chật vật, sau khi thi triển thần thông diệt sát mấy trăm thây khô, hắn cũng đã phát hiện thấy trong đó có chỗ không ổn, liền thu tay lại, chọn cách trấn áp.

- Huyền Thiên đại thủ ấn!

Miệng quát khẽ, Vân Lam một chưởng đánh ra, linh lực huyễn hóa ra một phương Thủ Ấn rộng đến mấy trăm trượng, cuối cùng đem trăm chỉ thây khô trấn áp, thân thể một trận lay động, trước mắt biến thành màu đen. Liên tục chiến đấu mười canh giờ, cho dù có là tu sĩ có tu vi cao không lường được, nhưng nguyên thần cũng đã hao tổn, cạn kiệt pháp lực .

- Mau mau rời khỏi đây.

Vân Lam cắn đầu lưỡi, tạm thời khôi phục ý thức thanh tỉnh, chân bước lên, thi triển thuấn di thần thông, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Pháp Thiên Tử sắc mặt âm lệ, một chưởng đánh ra, ba con thây khô trước mắt nháy mắt tan nát, khí tức tử vong ngưng tụ nồng đậm, liền bị hai con thây khô khác tiến đến cắn nuốt.

Sau khi hấp thu khí tức tử vong từ đồng bạn, trong thân thể hai thây khô nhất thời truyền ra tiếng “Oành oành” âm vang, thân thể biến lớn, hiện ra vẻ ngăm đen giống như Thiết thạch, khí tức trong cơ thể tăng vọt, tuy vẫn chưa đạt đến cảnh giới Bất Trụy nhưng tuyệt không phải thứ Nguyên Anh tu sĩ có thể ngăn cản.

- Đáng chết! Nếu không phải lão phu sử dụng món đồ chí bảo, đem khítức nơi đây phong tỏa, chỉ sợ giờ phút này đã sớm đưa tới vô số thây khô yêu vật!

- Đại lục này thật sự quá quỷ dị, dưới lòng đất thế nhưng lại có hung vật ẩn núp, số lượng dày đặc không biết nhiều ít.

- Diệt sát hai thây khô này xong, phải lập tức rời khỏi đại lục này, nếu không tất nhiên cái mạng này sẽ không còn.

Oanh!

Đấu pháp kịch liệt, đất rung núi chuyển, một lát sau một đạo độn quang phóng lên cao, Pháp Thiên Tử sắc mặt trắng bệch, khóe miệng có vệt máu, trước ngực có một miệng vết thương đen thùi, mơ hồ tản mát ra một cỗ tử khí.

. . . . .

Oanh! Oanh!

Mấy vạn thây khô vây khốn, khí tức tử vong nồng đậm phóng lên cao, khiến cho khắp phía chân trời tối đen một mảnh.

Trong vòng vây khốn của thây khô, một nhân ảnh giống như điên dại, hai tròng mắt đỏ lòm, thần thông liên tiếp xuất ra, vài chục thây khô liền bị nghiền vụn thành mảnh nhỏ. Nhưng do giết chóc không ngừng tiến hành, thây khô cũng càng ngày phát ra thực lực mạnh mẽ, hung hãn không sợ chết ra tay, thậm chí có thể đối với người kia tạo ra vài vết thương nhỏ.

Mặc Công giờ phút này tâm thần hoàn toàn bị tử khí xâm nhiễm, tràn ngập sát ý, áo bào rách bươm, thân thể dày đặc vết thương, miệng vết thương hóa đen, quanh quẩn vô số khí tức tử vong. Nếu bản thân hắn tu vi không đạt tới cao thâm, thân thể trải qua rèn luyện, pháp lực so với tu sĩ thường mạnh mẽ hơn không ít, chỉ sợ giờ phút này thân thể sớm bị hoại tử.

- Giết! Giết! Đáng chết! Các ngươi toàn bộ đáng chết!

- Bảo vật! Toàn bộ bảo vật đều là của lão phu, các ngươi ai dám đoạt, lão phu liền giết!

- Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!

Mặc công buồn bực rít gào, như người điên, tu vi ầm ầm bùng nổ, diệt sát vô số thây khô, trên thân thể những nơi bị tử vong jkhi1 tức ăn mòn, cũng đã bắt đầu héo rút khô quắt, càng lúc càng đen, cùng đám thây khô giống nhau như đúc.

Sau nửa canh giờ.

Cuồng bạo chiến đấu đột nhiên dừng lại, vô số thây khô điên cuồng giờ phút này lại trở nên yên tĩnh, hình như mất đi mục tiêu công kích, bọn chúng tuy rất cuồng bạo nhưng căn bản không có chút xíu trí tuệ nào, chính là bằng vào bản năng thèm khát khí huyết nhục mà chiến đấu. Lúc này tất cả đều ngây dại ra, đàn thây khô chậm rãi tán đi, dựa vào cảm ứng sinh khí hướng bốn phương tám hướng mà đi.

Đợi cho toàn bộ thây khô thối lui, một thây khô mới lay động đứng lên, cùng với các thây khô khác bất đồng, đôi mắt của nó huyền một huyết sắc, tuy rằng thân thể khô quắt, nhưng dựa theo diện mạo có thể mơ hồ nhận ra, thây khô này chính là Mặc công.

- Kẻ xông vào. . Giết. . Giết. .

Trong miệng phát ra chút ý thức, gầm nhẹ rít gào, thân ảnh Mặc công nháy mắt hóa thành một đạo ô quang, tốc độ nhanh như bôn lôi, chợt lóe rồi biến mất tung.

. . . . .

Tại một nơi bên trong sơn động, Tiêu Thần mặt không thay đổi, ánh mắt quét ngang, thần thức của hắn sớm đã thăm dò nơi này, cũng không có ẩn giấu nguy cơ gì.

Sơn động này cực kỳ thô sơ, hiển nhiên là do được mở một cách vội vàng, dài hơn trăm trượng, vô số giường đá chỉ được đơn phản phân cách mà thành, đều đỏ sậm, là do máu nhuộm mà thành. Mặt đất trong sơn động vỡ vụn, mấy trăm thây khô cuộn tròn trong góc, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như cảnh cáo, nhưng phần nhiều là do sợ hãi.

Tiêu Thần nhìn đám thây khô, chẳng biết tại sao trong lòng tràn ngập thương xót, hơi trầm ngâm, liền hướng bọn chúng tiến tới.

Thấy Tiêu Thần tới gần, đám thây khô càng sợ hãi, giương nanh múa vuốt, ô ô yết yết, cũng không dám thực sự công kích.

Tiêu Thần đứng trước đám thây khô, giờ phút này chúng nó sớm sợ đến mức phủ phục trên mặt đất, cả người lạnh run. Mặc dù không có nửa điểm trí tuệ, nhưng hình như trong sâu thẳm có một cỗ ý chí, làm cho bọn chúng đối với khí tức trên thân Tiêu Thần cực kỳ sợ hãi.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua đám thây khô, quần áo sớm đã mục nát, thân thể gầy khô quắt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ những vết thương cũ kinh khủng, có thể nhận ra khi còn sống đã bị đả thương cực kỳ nghiêm trọng. Vào thời khắc này, ánh mắt Tiêu Thần ngưng lại, rơi vào cổ một thây khô, một cái vòng cổ, một ngọc giản đã qua tàn phá, hiện rõ khí tức tang thương vô cùng.

Tiêu Thần đưa tay, thây khô gầm nhẹ, liên tục lui về phía sau, lại không dám phản kháng.

Đem vòng cổ nắm lấy, thần thức phóng một tia thăm dò vào bên trong ngọc giản bị hư, ngay sau đó, một bản ghi chép đứt quãng xuất hiện trong đầu Tiêu Thần.

-. . . Chúng ta là tu sĩ, không tiếc mạng mình, cho dù tan xương nát thịt, cũng vô oán vô hối.. Hôm nay, thủ lĩnh tuyên bố chỉ lệnh, ba ngày sau chúng ta tập hợp tộc lục, thông qua trận pháp, nghịch tập trong tinh không đầy tội ác kia… Hài tử ta đã được ba ngày tuổi, mẫu thân hắn là một nữ tử ôn nhu thiện lương, tuy rằng trong lòng không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng vui vẻ tiễn ta rời đi…Đừng lo, ta cười nói mình nhất định trở về, nhưng trong lòng ta lại rất rõ ràng, khả năng thật sự rất nhỏ, hoặc là, căn bản là không có khả năng. Vùng đất tội ác là nơi thượng tộc tập kết, chúng ta không có nửa điểm chắc chắn… Thông qua trận pháp rời đi, mười lăm vạn đồng đạo, mỗi người đều có vướng bận riêng của mình nhưng chúng ta cũng không có hối hận, bởi vì chúng ta hi vọng, đến phiên mình có thể không phải nô dịch, không là một sinh linh đáng thương bị nuôi nhốt…

- Chiến đấu thực kịch liệt, ngày đầu liên liền có ba vạn đồng bào mất đi, ta không biết chính mình có thể kiên trì tới khi nào, nhưng ta cũng sẽ không từ bỏ, cho dù chết, cũng phải lôi kéo cái gọi là thượng tộc kia chôn cùng… Thượng tộc là cái gì, ta cũng không biết, nhưng bọn hắn cũng là huyết nhục chi thân thể như chúng ta, cũng sẽ chết, vì cái gì không thể cùng nhau chung sống, chẳng lẽ bởi vì ấn đường chúng ta không có ân ký …. Ngày thứ năm chiến đấu, ta bị trọng thương rất nặng, nhưng thượng tộc giao đấu cùng ta đã chết trước một bước, ta đem đầu hắn đánh nát, huyết nhục tung tóe, ta thấy được sự sợ hãi trong mắt hắn, nguyên lai cái gọi là thượng tộc cũng sẽ đối với chúng ta như con kiến sợ độ cao… Thủ lĩnh mở thạch động, cho chúng ta an tâm dưỡng thương, chờ hắn giết chết toàn bộ thượng tộc, liền đến đón chúng ta trở về. Mỏi mòn chờ đợi, ta không biết đã qua bao lâu, đồng đạo bên cạnh ta lần lượt mất đi, thương thế của bọn hắn, thật sự là quá nặng…

-…. Tính mạng của ta sắp đến đến hồi cuối, tuy rằng trong lòng ta không có hối hận, nhưng vẫn có chút tiếc nuối, ta nghĩ muốn nhìn thấy nhi tử vừa mới sinh của mình, muốn gặp thê tử miễn cưỡng cười vui với ta, nhưng là ta biết, ta không hề có cơ hội này… Thất bại, hoàn toàn thất bại, ta nghe thủ lĩnh gầm lên giận dữ, nguyên lai thượng tộc cường giả ra tay sao.. Tất cả đều gục ngã, ta là người cuối cùng trong mười lăm vạn đồng đạo còn sống, cảm nhận được sinh mệnh từng tí một trôi đi, ta cũng không úy kỵ, chỉ có không cam lòng, bất khuất… Ta hi vọng hài tử của ta sau này lớn lên, không được quên, biết bao người thân hắn chết nơi này, không được quên, chúng ta có thể yếu đuối, nhưng tuyệt đối không chấp nhận bị nô dịch, không được quên huyết cừu ngày hôm này, không được quên tương lai tiêu diệt kẻ thù, chính là thay chúng ta báo thù… Ta chết đi, lại không hối hận, chỉ hi vọng, hậu bối tu sĩ của chúng ta, vĩnh viễn sẽ không quên…

Ngọc giản vỡ vụn, trong đó có rất nhiều đoạn ngắn bị tàn phá, bất quá từ trong đó, cũng đã đủ khiến Tiêu Thần cảm nhận được điều gì đó.

Nô dịch thượng tộc nuôi nhốt, tu sĩ viễn cổ liều chết phản kháng, máu đổ không ngừng, ý chí bất khuất.

Đôi mắt Tiêu Thần cảm thấy chát, hắn cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương, thời kỳ viễn cổ đến tột cùng là ẩn tàng chân tướng gì, hắn phải biết.

Nhất định phải biết!

Bởi vì thế hệ tu sĩ chúng ta không thể quên! Cho dù chết không còn ai, chỉ cần mồi lửa không dứt, liền mãi mãi kế thừa di nguyện.

Tiêu Thần đem ngọc giản nắm trong tay, chỉ cảm thấy nặng như thiên quân, trong đó xâm nhiễm máu tươi vong hồn.

Cẩn thận đem ngọc giản bị hư kia thu vào bên trong trữ vật, Tiêu Thần dừng ánh mắt trên mấy trăm thây khô, trong mắt bi ý càng sâu. Trước mắt, thân phận của bọn họ, cũng đã có thể biết được.

- Tổ tiên trước đây, Tiêu Thần không biết các ngươi vì sao trở thành bộ dáng như vậy, nhưng giờ phút này, ta không muốn các ngươi tiếp tục sống như thế này nữa, bụi về bụi đất về đất, yên tâm an nghỉ, hậu bối chúng ta, tuyệt đối sẽ không để việc này chìm vào quên lãng.

- Cho dù con đường phía trước nguy cơ trùng trùng, Tiêu Thần cũng sẽ đem mọi việc làm rõ, ta thề trên nguyên thần của chính mình.

Tiêu Thần nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt ảm đạm, tiện đà một chưởng đánh xuống.

Trong góc thạch động, mấy trăm thây khô nháy mắt hóa thành tro bụi phiêu tán, khí tức tử vong trong cơ thể tùy theo mà diệt, vẫn chưa có nửa điểm lan ra. Không biết có phải ảo giác hay không, nháy mắt khi mấy thây khô tiêu tán, một tiếng thở dài thản nhiên vui mừng mơ hồ truyền ra rồi tiêu tán.

Tiêu Thần trầm mặc, một lát sau xoay người mà ra, trong mắt tràn ngập thương tâm, trong lòng hàn khí tung hoành.

Giờ phút này, hắn có lẽ đã minh bạch rất nhiều chuyện, nhưng việc tiền bối tu sĩ cần làm đến nỗi không tiếc tính mạnh phản kháng đến tột cùng là gì, trong lòng hắn vẫn còn chưa rõ.

- Ta nghĩ, sâu bên trong đại lục này, hẳn là có đáp án ta mong muốn.

Trong đầu Tiêu Thần, chín ngọn núi quỷ dị nháy mắt hiện lên, bên trong thung lũng dưới chân núi, vô số tu sĩ thân thể đầy máu, tất cả đều không có ấn ký.

- Ta muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Thanh âm lãnh liệt, vang vọng khắp không gian.

Tiêu Thần từng bước từng bước tiến lên, ở giữa độn quang, phóng về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.