Thân ảnh con lừa biến mất, ngay sau đó liền xuất hiện lạ, nhưng khoảng cách đã chỉ còn gần mười dặm với Tứ Phương Thành, nó đứng trên không, cái đuôi phe phẩy, có vẻ nhàn rỗi vô tư.
Ánh mắt lão già kia lộ ra vẻ cẩn thận, ánh mắt dừng trên hư ảnh của Chu Tước và Lôi Long giữa không trung, lông mày không chịu được nhíu lại, sau đó nhắm hai mắt lại, thấp giọng:
- Thứ tạo thành dị tượng này ở ngay bên trong Tứ Phương thành, nhưng lại bị một tầng lực lượng thần bí bao phủ lại, lao phu tự mình ra tay cũng không có cách nào phát hiện được. Thú vị, thật là thú vị.
Trên mặt lão già cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt sinh ra vài phần kiêng kị, trầm ngâm một lát, sau đó cười rộ lên.
- Mặc kệ nó đi, đến lúc có chỗ tốt, lão phu sẽ tới chia một phần là được, chẳng nhẽ còn có người dám ngăn cản chúng ta sao? Súc sinh nhà ngươi có thể cảm thấy ta nói rất đúng có phải không?
Con lừa dưới thân vui vẻ kêu lên, giơ tứ chi lên, tạo ra bộ dáng tự cao tự đại, người khác nhìn vào không nhịn được mà phải ôm bụng cười.
Nhưng lão già kia chỉ ngưng trọng gật đầu nói:
- Xem ra ý tưởng lần này của chúng ta rốt cuộc cũng giống nhau. Đi một chút đi, nếu đã đến Tứ Phương thành, kiểu gì cũng phải tìm rượu ngon thôi, chỗ rượu còn lại trong bầu rượu có thể không đủ.
Con lừa nghe vậy, nhất thời vung chân ra, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1958734/quyen-3-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.