Sóng xanh nghìn dặm, ánh nắng chiếu xuống trời đẹp, có một đạo thanh hồng gào thét mà bay, nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã bay qua được hơn trăm ngàn trượng.
Ở bên trong độn quang, một tu sĩ mặc áo xanh có sắc mặt chua xót, hiện giờ đang chậm rãi lắc đầu, trong mắt tràn đầy ý phức tạp.
Đúng lúc này, ngọc điệp bên hông người này đột nhiên tản ra ánh sáng, lập tức một hư ảnh lão già xuất hiện bên cạnh người, ánh mắt thân thiết nhìn trên người người này.
Tu sĩ này, đương nhiên đó chính là Tiêu Thần.
Từ lúc Tiêu Thần giao chiến với Huyết Ngục Lão tổ thì Lý Vũ Hiên đã tỉnh lại, đã thấy được sự việc phát sinh tại đó, nên trong lòng hắn rất rõ ràng.
- Tiểu nha đầu ở trong động phủ đó chính là Tử Yên tiên tử sao?
Tiêu Thần nghe vậy đương nhiên đã hiểu được sư tôn biết hết rồi, lập tức không chút giấu diếm, thành thật thừa nhận, sau đó cười khổ:
- Để sư tôn chê cười rồi, đệ tử vốn định…Lại không biết rằng trong lòng người ta không muốn tiếp nhận đệ tử. Mà lòng đệ tử lại tràn đầy vui mừng khi gặp lại, kết quả chỉ làm khổ thêm.
Nói lời này, nỗi chua xót trong lòng Tiêu Thần ngày càng sâu, cười khổ liên tục không thôi.
Lý Vũ Hiên im lặng một lát không nói gì, ròi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Có lẽ nàng có nỗi khổ nào đó khó nói cũng không chừng, người đừng để việc đó ở trong lòng. Có một số chuyện một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1958669/quyen-3-chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.