Nói thì chậm nhưng Tiêu Thần trong nháy mắt đã hoàn thành một chỉ khó khăn này.
- Tịch Diệt chỉ, chỉ Tịch Diệt, thế gian hết thảy chư pháp đều bị tan nát!
Một tiếng xé gió phát ra.
Ông!
Trong nháy mắt khắp thiên địa tựa hồ run rẩy, một đạo hoàng quang mênh mông theo ngón tay Tiêu Thần trực tiếp bắn ra. Một chỉ này nhìn thì thấy mỏng manh như lá cỏ cuối thu nhưng quang hoa rực rỡ trong đó lóe ra không ngớt. Kẻ khác liếc mắt một cái liền bị đắm chìm trong đó, chỉ thoáng qua mà như vô tận năm tháng lẳng lặng trôi qua.
Cảm giác chớp mắt đã qua trăm năm cũng chỉ như vậy.
Nhưng ở trong mắt Thương Cổ, hoàng quang này chính là ngọn nguồn nguy hiểm trong lòng hắn, là mấu chốt nguy cơ sinh tử của hắn. cho nên thấy quang mang phủ tới, trong lòng hắn thất kinh. Trong tiếng thét chói tai hắn độn quang điên cuồng lui về phía sau nhưng cuối cùng cũng bất đắc dĩ phát hiện hoàng quang kia nhìn như không di chuyển, nhưng tốc độ lại không thua sấm sét. Trong chớp mắt, nó đã buông xuống.
Tất cả pháp bảo rơi vào khu vực bao phủ của hoàng quang, dù là thượng phẩm kém cỏi nhất hay là thượng hạng pháp bảo nếu gặp cơ duyên có thể tiến giai, uy lực mạnh mẽ đều bị ánh sáng tưởng như vô hại này làm cho suy yếu dần dần.
Đầu tiên là một pháp bảo giống như nhánh cây mục, bảo vật này do vạn năm hủ thi cổ thụ luyện chế mà thành, âm hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1958530/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.