Một lát sau, hang đá vốn không có người thứ hai, bỗng nhiên truyền ra thanh âm âm trầm từ bốn phương tám hướng, lộ ra ý xem thường mỉa mai.
- Hắc hắc, đây là tu sĩ thứ mấy ngươi mang đến rồi, thời gian đã lâu quá rồi, bản ma cũng không nhớ rõ. Bất quá để cho bản ma cảm thấy khâm phục là khả năng giả nhân giả nghĩa của ngươi, rõ ràng tính kế người khác, lại còn muốn bọn hắn trước khi chết mang lòng cảm kích đối với ngươi.
Thanh âm này không đoán nổi từ đâu, dường như mỗi tấc trong hang đá đều truyền ra, mơ hồ không thể bắt giữ.
- Hừ!
Mộc Hiển Thánh nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, âm trầm nói:
- Lão phu hành sự như thế nào, không cần ngươi tới bình phán, ta đã đưa cho ngươi đủ tế tự, nếu ngươi dám bày trò hoa dạng gì, đừng trách lão phu khiến ngươi hồn phi phách tán, vĩnh tiêu thế gian!
Thanh âm kia trầm mặc xuống, lát sau, mới kêu to nói:
- Ngươi dám giết ta! Ngươi dựa vào cái gì dám giết ta! Giết ta, Thôn Linh đại trận này cũng vô pháp sử dụng, huyết mạch lực Mộc gia cố kéo dài chút hơi tàn thì mấy trăm năm sau cũng sẽ tiêu tán không còn! Đến lúc đó đường đường là thế lực đệ nhất Triệu quốc Tu Chân Giới, chỉ sợ rằng muốn có một gã Kim Đan tu sĩ cũng là muôn vàn khó khăn, triệt để suy bại!
- Cho nên, ngươi đã không dám giết ta, thì cũng đừng có quá mức cường ngạnh đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1958390/quyen-2-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.