Chương trước
Chương sau
Một chỉ trong suốt xuất hiện trên đầu ngón tay, ánh sáng óng ánh, chiếu rọi khắp nơi tản ra vẻ mê ly, giống như là ngón tay của thần. Trong nháy mắt xuất hiện, liền có một cỗ hấp lực mạnh mẻ bộc phát ra, linh lực ngoại giới bị hấp lực mạnh mẽ thôn phệ. Nhưng không đợi thôn thiên chỉ phát ra, ngón tay Tiêu Thần chậm rãi điểm về phía trước.

- Đây là thần thông gì, lại có thể mạnh mẽ thôn phê linh lực ngoại giới để bổ sung thân mình!

- Thật là một thần thông quỷ dị, bá đạo như vậy, tựa hồ so với công pháp của ma đạo còn mạnh hơn vài phần!

- Người này tùy tiện ra tay một chút đã có uy thế như vậy, tuyệt đối không phải người dễ chọc, ngày sau đối với hắn phải cẩn thận một chút!

Trong mắt Vệ Tử Thanh hiện lên vài phần ngạc nhiên, lập tức liền bình thản lại.

Còn ánh mắt Âm Vô Trần thì lộ ra tinh quang, trong một lần hô hấp, nháy mắt hắn bỗng nhiên bộc phát vẻ cuồng nhiệt, nhưng liền bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống.

Cát Thành Cương thì nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Hình Thiên nắm chặt tay lại, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Thần, như là muốn nhìn thấu người trước mặt vậy.

Tu sĩ Quỷ Linh Môn nọ sau khi nhìn thấy một chỉ xuất ra, đáy mắt toát ra vài phần kinh hãi, nhưng trên mặt lại cười rộ lên một cách dữ tợn, ô quang trên tay trong nháy mắt đại thịnh, trong lúc nhất thời, âm phong nổi lên, hàn khí bức người.

Oanh!

Ngón tay cùng ô quang chạm vào nhau, âm thanh như Kinh Lôi âm ầm vang lên, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng mạnh mẽ dao động, trong nháy mắt quét ngang ra, làm cho bụi đất tung bay đầy trời.

- Chết đi!

Khóe miệng tu sĩ Quỷ Linh môn nhe răng cười, ô quang trên tay cùng Thôn Thiên chỉ vừa tiếp xúc, liền hóa thành một đoàn ô vân hướng Tiêu Thần phủ xuống.

Một đoàn ô quang mang theo uy lực không tầm thường xuất ra, mà hắn lại tu luyện một loại thần thông chí âm chí độc của Quỷ Đạo, thân thể của tu sĩ chỉ cần tiếp xúc được thì trong nháy mắt sẽ bị ăn mòn, nếu không kịp thời ngăn chặn, thì sẽ bị chết ngay đương trường, ngay cả nguyên thần cũng không các nào chạy thoát. Bằng vào thần thông này, hắn đã nhiều lần xuất ra kỳ chiêu để đánh trọng thương đối thủ, rồi từ từ diệt sát một cách thoải mái.

Hôm nay, cũng sẽ không có gì ngoài ý muốn! Giờ phút này, trong mắt hắn đang tràn đầy vẻ tàn khốc lạnh như băng, thậm chí tới mức còn nghĩ là trong lúc người này đang bị ăn mòn, thì đoạt lấy túi trữ vật của hắn rồi bóp nát Thí Luyện Thạch mà thoát đi, sau đó cho hắn nhận muôn vàn tra tấn mà từ từ chết đi trong tuyệt vọng.

Ánh mắt Tiêu Thần bình thản, dường như không có để ý đến ô quang trước mặt, môi hé mở, dùng âm thanh lạnh lùng nói:

- Thôn phệ!

Hai chữ vừa được thốt ra, Thôn Thiên chỉ đang đình trệ trên đầu ngón tay bỗng bộc phát ra cỗ hấp lực cực kỳ mạnh mẻ, không chỉ làm linh lực ngoại giới cuồn cuồn kéo đến, mà đoàn ô quang nọ cũng không thể chạy thoát, rồi cũng bị thôn phệ. Theo sau ô quang bị thôn phệ, thì nguyên bản ngón tay đang trong suốt bỗng dưng biến thành tối đen quỷ dị. Uy lực không hề có nửa điểm giảm sút, mà ngược lại còn trở nên thâm trầm một cách quỷ dị, một cỗ khí tức từ trong đó phát tán ra làm cho lòng người dao động.

Từ lúc ở trong phong ấn, Tiêu Thần thi triển Thôn Thiên nhất chỉ, diệt sát sinh vật có gai xương cùng với mặt mũi dữ tợn do Ngô Vạn Lý dùng ma công biến hóa ra thì đã phát hiện, Thôn Thiên Chỉ không chỉ có thể đem linh lực ngoại giới hấp thụ, mà lúc đối thủ đánh ra pháp quyết thần thông gì, chỉ cần tu vi nguyên thần ở dưới Tiêu Thần, thì hắn đều có thể mạnh mẽ thôn phệ!

Một quyển "Đại Sâm La Thủ" tàn khuyết, Tiêu Thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với nó, đối với lai lịch của nó cũng rất mơ hồ, giống như như là bị ai đó mạnh mẻ xé rách! Nhưng phần đầu ghi lại là luyện xong tầng thứ nhất đã bá đạo như vậy, nếu như tu luyện đến cảnh giới tối cao, thì không phải là có thể tay không thôn phệ hết tất cả thần thông pháp quyết sao!

Chính Đạo bình thản, Quỷ Đạo tà dị, Ma Đạo bá đạo!

Nhưng một thần thông chỉ chính đạo ngũ hành pháp lực tu sĩ sử dụng, so với quỷ đạo và ma đạo còn tà dị và bá đạo hơn!

Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, rơi xuống trên người tu sĩ Quỷ Linh môn, thấy hắn đã từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần. Hắn tận lực tu luyện được thần thông ô quang, vậy mà lại bị đối phương mạnh mẻ thôn phệ! Loại chuyện này, đừng nói là hắn mà toàn bộ tu sĩ ở giữa sân cũng chưa từng thấy qua!

Chẳng qua không ai chú ý tới, trong ánh mắt Âm Vô Trân hiện lên vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt hắn nhìn về Tiêu Thần nhiều thêm vài phần sát khí lạnh lẽo.

- Chết!

Trong miệng hắn thốt ra một chữ lạnh như băng, sau khi vừa thôn phệ ô quang xong, Thôn Thiên chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đạo ảo ánh, ầm ầm điểm lên ngực của tu sĩ Quỷ Linh môn.

Oanh!

Một âm thanh trầm thục theo đó truyền ra, Thôn Thiên chỉ trong nháy mắt dung nhập vào cơ thể hắn, không còn thấy gì nữa.

Sau một lần hô hấp, một trận gió nhẹ truyền đến, thân thể của tu sĩ Quỷ Linh môn theo nó mà tán đi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngay cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt triệt để!

Sắc mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, tựa hồ đã sớm đoán trước kết quả này, thản nhiên thu hồi ngón tay, dưới chân bước đi trầm ổn, hướng về phía trước mà đi tới. Mà cách mấy trăm dặm phía trước, có một đoàn lốc xoáy cao ba trượng đang chậm rãi xoay tròn, đây cũng là cửa ra khỏi Thí Luyện giới.

Sắc mặt hắn bình thản như cũ, ngoài trừ lúc đấu pháp nói ra mấy từ, thì cũng chưa hề mở miệng, nhưng giờ phút này, ánh mắt đông đảo tu sĩ nhìn về phía hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lêch đất!

- Không ngờ người này quả thật là tu sĩ Bắc Hoa châu, thần thông cường hoành, ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!

- Người này tùy ý ra tay, liền có thể hoàn toàn đánh tan thần thông của tu sĩ Quỷ Linh môn, tuy rằng trước đó hắn có ý khinh địch, nhưng hắn tu vi mạnh mẻ, tầm nhìn lại hạn hẹp!

- Thủ đoạn người này tàn nhẫn như vậy, trực tiếp giết chết tu sĩ Quỷ Linh Môn, chẳng lẽ hắn không sợ việc ngày hôm nay truyền ra, hắn sẽ tạo cho tông môn của hắn tai họa ngập đầu! Dù sao thì thực lực Quỷ Linh môn cũng không kém, nghe nói trong đó còn che giấu linh sủng khô lâu do khai phái tổ sư lưu lại, thực lực có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ!

Ánh mắt Vệ Tử Thanh lộ ra vẻ cẩn thận, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thần, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì?

Âm Vô Trần sớm đã khôi phục thần sắc, nhưng vẻ cuồng nhiệt trong nháy mắt vẫn chưa tiêu tán, mà hoàn toàn dung nhập vào nội tâm.

Trong mắt Cát Thành Cương vẫn còn vẻ rung động, khó khăn nuốt nước miếng một cái, hiển nhiên đối với Thôn Thiên chỉ cực kỳ kiêng kị.

Chỉ có Hình Thiên mắt lộ kỳ quang, ánh mắt rơi xuống trên người Tiêu Thần, đáy mắt càng thêm vài phần kiêng định.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thần sắc Tiêu Thần vẫn bình thản như trước, bước đi trầm ổn mạnh mẽ, từng bước đi như là đang đạp vào ngực mọi người vậy, dù chưa nói một lời, chỉ đi như vậy cũng cấp cho mọi người một áp lực tâm lý thật lớn

- Tiêu Thần đạo hữu, nếu muốn thông qua cửa không gian truyền tống mà rồi đi, thì xin hãy đem túi trữ vật cho hai người chúng ta kiểm tra một phen.

Vệ Tử Thanh khẽ nhíu mày, chẳng biết tại sao người này trong tu sĩ Bắc Hoa châu lại không có danh tiếng gì, làm cho lòng hắn mơ hồ sinh ra ý kiêng kị. Loại cảm giác này khiến hắn cực kỳ không tự nhiên, tuy rằng tận mắt hắn chứng kiến Tiêu Thần thi triển Thôn Thiên chỉ đem tu sĩ Quỷ Linh Tông nọ giết chết, nhưng tuyệt đối không cho rằng người này là đối thủ của hắn!

Đây là một loại tự tin phát ra từ lòng cao ngạo. Nghiêm khắc mà nói, hắn cùng với Âm Vô Trần đều là loại người này, tuy rằng tính cách khác nhau rất lớn, nhưng đều giống nhau ăn trên ngồi trước, tuyệt không cho rằng có người so với họ cường đại hơn.

Mặc dù Âm Vô Trần chưa mở miệng, nhưng trong mắt hắn lộ ra nét băng lãnh, thái độ không nói cũng biết.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều an tĩnh lại.

Ánh mắt đông đảo tu sĩ nhìn về phía Tiêu Thần, không khỏi lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Đây cũng là những người không bao giờ nổi bật được, bọn hắn khi thấy người trước mặt có bối cảnh, địa vị hay thực lực hơn xa bọn hắn, thì nhất định sẽ chạy tới nịnh bợ. Nhưng nếu một ngày nào đó, bọn hắn phát hiện người trước mặt có thực lực càng hơn xa bọn hắn, thì tuy răng vẫn làm cho họ kính sợ, nhưng trong lòng cũng sẽ sinh ra cảm giác khó chịu. Nếu có người ngay lúc này nguyện ý giáo huấn người nọ, trong lòng bọn hắn sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ hưng phấn, tự nhiên trước mắt sáng ngời hẳn lên.

Bọn hắn sợ lực lượng của Tiêu Thần, nhưng trong lòng lại không thừa nhận, vì vậy liền hy vọng mượn tay Vệ Tử Thanh cùng Âm Vô Trần liên thủ, hung hăng giảm uy phong của hắn.

Tại bầu không khí yêu tĩnh đến quỷ dị, Tiêu Thần chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tối đen vô ngần như là bầu trời sao, ánh mắt nhìn thẳng vào hai người, môi khẽ nhếch lên, hỏi ngược lại:

- Ta trước đây có từng quen biết với hai người các ngươi không?

Vệ Tử Thanh nghe vậy, trong mắt hiện lên dị sắc, rồi chậm rãi lắc đầu nói:

- Chúng ta hai người cùng đạo hữu không hề nhận thức.

- Có từng nhận qua ân huệ của hai người không?

- Không!

Ánh mắt Âm Vô Trần như đao, trả lời tuy đơn giản nhưng lại tràn ngập hơi thở bạo ngược.

- Có nhược điểm gì của ta trên tay hai vị?

Vệ Tử Thanh sắc mặt trầm xuống, cảm giác lời nói của Tiêu Thần sắc bén lại hàm xúc ý tứ gì đó, lông mày hắn hơi dựng lên, vẻ ôn hòa trên mặt nhiều ra vài phần rét lạnh, thản nhiên nói:

- Cũng không có.

Cùng lúc đó, đông đảo tu sĩ chuẩn bị nhìn Tiêu Thần bị giết mất uy phong, thì càm ứng được không khí của song phương giằng có, đáy mắt đồng thời lộ ra vẻ khiếp sợ, miệng cũng nhịn không được thở gấp.

Nhưng trong truyện này, có một người cực kỳ bình tĩnh.

Đáy mắt Hình Thiên lộ vẻ nóng như lửa, trong miệng nói khẽ:

- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn rời đi với cái tư thế cao ngạo này sao?

- Nhưng hai người này cũng không phải là hạng người dễ dàng gì, Tiêu Thần, ngươi tự tin đến nổi có thể đánh bại hai người họ ư?

- Ta phát hiện ra là khi lý giải về ngươi càng nhiều, thì mây mù che kín người ngươi càng làm cho ta nhìn không thấu, nhưng nếu hôm nay ngươi thật sự có thể quang minh chính đại đi ra khỏi nơi này, Hình Thiên ta liền thành tâm kết giao người làm bằng hữu.

Lông mày Tiêu Thần hơi nhướng lên, ánh mắt lộ ra vẻ thú vị, nhìn hai người tại mười mấy trượng trước mặt, khóe miệng lộ vẻ đùa cợt lại che giấu thêm cái gì đó.

- Ta không biết các ngươi.

- Các ngươi đối với ta không có ân huệ.

- Ta cũng không có nhược điểm nào bị các ngươi nắm giữ.

- Một khi đã vậy, vì sao ta phải đem túi trữ vật giao cho người không cùng ta có chút quan hệ nào, hả mấy tên ngốc?

Nói xong câu cuối cùng, thần sắc Tiêu Thần chẳng hề để ý mà cúi đầu xuống, hoàn toàn chọc giận hai người đối diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.