Một mũi nhọn màu cam chớp qua, Tu La cốt nháy mắt quay về chỗ Tiêu Thần, miệng rít gào liên tục, nhưng tồn tại thần bí ẩn tích trong đại điện này mặc cho nó khiêu khích như thế nào cũng không phản ứng.
- Bạch cốt thần bí trong điện, có tu vi tương đương tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy không biết tại sao hắn không thể tự mình ra tay, nhưng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, nếu chậm chỉ sợ sẽ phát sinh dị biến.
Sắc mắt Tiêu Thần biến ảo, phất tay ngăn Tu La cốt tiếp tục rít gào, ánh mắt từ từ đảo qua bốn phía. Trong lúc tìm đường ra, lại nhìn lên bạch cốt bất động trên kệ.
Ánh mắt Tiêu Thần đang chăm chú, bộ xương đột nhiên bộc phát một trận thanh mang, đợi thanh mang tiêu tán, khung xương hoàn toàn biến mất, một khối ngọc điệp màu xanh nằm im lặng dưới đất.
- “Di!” Ánh mắt Tiêu Thần kinh nghi, quơ tay cầm lấy, trong mắt hiện vẻ chần chờ.
Đúng thời khắc này, sâu bên trong Bạch Cốt điện, đột nhiên truyền ra một tiếng gào kinh thiên, một uy áp mạnh mẽ theo đó phóng ra.
- Không tốt!
Sắc mặt Tiêu Thần đại biến, ánh mắt dừng ở Bạch Cốt điện, đồng tử nhịn không được co rút kịch liệt.
- Mặc kệ ngọc điệp màu xanh sẽ đem ta đến chỗ nào, ta đều phải mạo hiểm thử một lần, nếu ở đây chỉ có con đường chết.
Ánh mắt Tiêu Thần kiên định lên, thần thức vừa động, Tu La cốt ngủa đầu gầm nhẹ, hơm trăm khung xương huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1958291/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.