Chương trước
Chương sau
Lấy tu vi Luyện khí kỳ tầng thứ mười bảy hiện giờ của ta bất quá chỉ kém tu sĩ Giả Đan một chút, nguyên thần lại có thể so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ, phối hợp với Thứ Thần trùy cho dù là tu sĩ Trúc Cơ đã tới cảnh giới Giả Đan cũng có thể một kích giết chết. Nếu là Kim đan sơ kỳ cũng có thể giết chết đối phương, bất quá bản thân cũng thụ thương nghiêm trọng, không còn sức để bảo vệ minh. Còn nếu đã tới cảnh giới Trung kỳ thì cũng có thể ngăn cản một lát tùy thời tìm cơ hội thoát thân. Còn khi mà đã là Kim đan hậu kỳ thì không có lấy nữa phần cơ hội, chỉ có thể bỏ chạy từ xa.

Tiêu Thần thoáng lắc đầu, lấy tu vi hiện giờ của hắn, nếu muốn đi lại Tu Chân giới vẫn là quá yếu, nếu không may mắn, rất có thể chết vô thanh vô thức. Lắc đầu thở dài, Tiêu Thần đưa tay ra sau lấy túi trữ vật. Trong đó có một vật thể đen xì, bề mặt bên ngoài hiện lên các hoa văn kỳ dị, mơ hồ lộ ra khí thế đẹp đẽ bất phàm, chính là túi trữ vật của Kim Bằng.

Tiêu Thần đem thần thức đảo qua, đem cấm chế trên bề mặt phá giải, thần thức tiến vào trong thăm dò.

Bản thân Kim Bằng và gia đình thật sự cực kỳ giàu có, hạ phẩm linh thạch có tới mười tám vạn, trung phẩm linh thạch cũng gần vạn. Nhờ vậy mà các hao phí của Tiêu Thần ở đấu giá đại hội được thu hồi, còn kiếm thêm được một món hời lớn.

Ngoài ra, trong túi còn có ba kiện cực phẩm linh khí, một quả Trâm Ngọc Tử Minh lộ là pháp bảo cho nữ, còn có một Bạch Cốt Khô Lâu, âm khí dày đặc, hiển nhiên là pháp bảo lợi hại của Quỷ đạo. Cuối cùng còn có một bộ tử mẫu pháp bảo hiếm có. Bộ pháp bảo này được tạo thành từ một kiện cơ thể mẹ và bảy kiện con được tạo thành, mềm mại như liễu, mỏng như cánh ve, mỗi một món có thể so với pháp bảo hạ đẳng, tử mẫu hợp thành một bộ, chỉ sợ có thể đạt tới pháp bảo thượng đẳng, so với các pháp bảo thượng đẳng thông thường thì uy lực còn lớn hơn nhiều.

Tiêu Thần thưởng thức pháp bảo này chỉ một lúc, lại lắc đầu thu vào bên trong túi trữ vật. Dù sao pháp bảo ấy tuy rằng bất phàm, nhưng nếu so sánh với pháp bảo dạng trùy và Di Thiên ấn thì thật sự còn kém quá xa, đã không còn thích hợp cho hắn sử dụng.

Còn lại bùa, đan dược, ngọc giản, Tiêu Thần thần thức thoáng đảo qua, vẫn chưa phát hiện được vật gì quý hiếm, liền đem chúng nó phân loại đơn giản một lần rồi thu vào túi trữ vật.

Túi trữ vật thứ hai, là túi trữ vật của Mạc Tam Thiếu, Tiêu Thần phất tay mở ra, đem thần thức thăm dò vào trong đó, một lát sau trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Đưa tay vào trong đó lấy ra hai hộp Phương Ngọc, mở ra thấy có lá bùa, hai quả nội đan màu vàng cũng theo đó hiện ra trước mắt hắn..

Một quả trong đó là do Mạc Tam Thiếu ở Luyện Khí các dùng tám ngàn hạ phẩm linh thạch đoạt được, nó là nội đan của Thổ Quy cấp hai. Viên còn lại là khi ở Phách Mại hành dùng một vạn hạ phẩm tinh thạch mua được, nó chính là chính là nội đan của Xuyên Sơn Giáp cấp ba, chẳng qua bây giờ cả hai vật này đều rơi vào trong tay Tiêu Thần.

Đem hai quả nội đan để qua một bên, Tiêu Thần tiếp tục đảo qua, sau đó lấy ra hai kiện cực phẩm linh khí, vài bình đan dược, một ít bùa, nhưng phần lớn đều là các vật phẩm bình thường, tự nhiên không được Tiêu Thần coi trọng.

- Hử?

Vào thời khắc này, Tiêu Thần nhíu mày, trên mặt lộ ra vài phần vẻ kinh dị, bên trong túi trữ vật xuất hiện một khối bảo vật hình chữ nhật phát ra sắc vàng. Bề ngoài vật ấy có chút tương tự với Di Thiên ấn , đồng thời còn tỏa ra mùi bùn đất, hiển nhiên là một món pháp bảo thuộc hệ thổ.

- Vật này tuy rằng uy lực không yếu, nhưng dựa vào khí tức phát ra hản là một bán thành phẩm, hơn nữa Mạc Tam Thiếu không tiếc hao tốn mua nội đan yêu thú thổ hệ, chẳng lẽ là dùng để tế luyện cho bảo vật này?

Trong lòng Tiêu Thần hiện lên vài phần nghi hoặc, thần thức tiếp tục đảo qua túi trữ vật, trên mặt chợt lóe lên tia vui mừng, quả nhiên trong tay hiện ra một ngọc giản cấp cao cũ kỹ.

Loại ngọc giản cấp cao này cùng với loại ngọc giản của Tu sĩ hiện thời sử dụng có điểm khác biệt rất lớn, vì đây chính là vật dùng của tu sĩ thượng cổ.

Lúc Tu Chân giới thời xưa đang thịnh vượng, rất nhiều người tài giỏi. Tuy rằng đang cương thịnh mà vẫn suy vong, nhưng bảo vật được để lại, đều cực kỳ không dơn giản, khiến cho đông đảo tu sĩ Tu Chân giới hiện giờ điên cuồng cướp đoạt.

Tiêu Thần thầm hít một hơi thật sâu, một tia thần thức chậm rãi tiến vào ngọc giản tìm hiểu.

Khi thần thức dừng ở phía trên ngọc giản, Tiêu thần chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực mạnh mẻ nháy mắt từ bên trong ngọc giản phát ra, trong lòng cả kinh, còn chưa chờ cho hắn kịp phản ứng, thì đã xuất hiện một sự biến hóa lớn, là nguyên thần của hắn đã bị mạnh mẽ lôi ra bên ngoài cơ thể, đi vào một nơi kỳ dị.

- Nơi này là nơi nào!

Sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống, ánh mắt quét qua mọi nơi, chỉ thấy xung quanh bản thân là một mảnh không gian mông lung vô biên không bờ không bến, ngoại trừ dòng chảy không khí ở bên ngoài thì liền không còn thứ gì khác.

Nhưng vào thời khắc này, bổng dưng không khí xung quanh thân thể bổng dao động, Tiêu Thần trong lòng cả kinh, sắc mặt âm trầm trong mắt đã lóe ra hàn mang, chuẩn bị tùy thời chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng đúng lúc này, không khí sau một lúc vặn vẹo, mơ hồ hóa diện mạo thành một lão giả. Theo hình thể này ngưng tụ ra, một cỗ uy áp lờ mờ khi có khi không, bắt đầu chậm rãi phát ra từ cơ thể đó.

Cỗ uy áp này cực kỳ lãnh đạm, hình như chính người này trong một nhịp thở, ánh mắt chuyển động gây ra, nhưng cũng làm cho cả người Tiêu Thần run lên, trong nháy mắt bị hù dọa đến ngất trời, tựa hồ dưới cỗ uy áp này, nguyên thần của Tiêu Thần tùy thời cũng có thể bị ép thành bột mịn

Nếu như nguyên thần tan biến, Tiêu Thần sẽ hoàn toàn tử vong, vĩnh viễn ra khỏi luân hồi, không thể đầu thai được.

- Người này là ai, bất quá chỉ là một hư ảnh, thế nhưng lại có uy lực khủng bố như vậ

y!

Tiêu Thần cắn chặt răng, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng, gắt gao tiếp cận hư ảnh lão già, trong miệng gầm nhẹ:

- Ngươi bất quá là một hư ảnh, cho dù bản thể có mạnh mẻ đến như thế nào, chẳng lẽ lại vọng tưởng giết chết ta! Chuyện đó tuyệt đối không thể làm được!

Sau khi hư ảnh lão già ngưng tụ ra, cũng đứng cách Tiêu Thần không xa, yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt như thần linh bên trên nhìn phàm nhân thấp hèn, không chút tình cảm.

- Tiêu Thần ta đặt chân vào Tu Chân giới, sau vô số lần chiến đấu lâm vào hiểm tử nhưng vẫn sống nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể chết ở đây được!

Dưới uy áp này, ý thức Tiêu Thần tuy rằng chậm rãi tiêu tán, nhưng trong lòng lại xuất ra một lòng tin bất khuất mãnh liệt, giúp hắn quyết không lui về phía sau bước nào.

Vù vù!

Một âm thanh rất nhỏ phát ra từ bên trong nguyên thần của Tiêu Thần, nguyên thần của hắn đang tan ra, thì đột nhiên kim ấn lại nhẹ nhành rung lên, như là bị cỗ uy áp này khiêu khích, lộ ra vài phần ý tứ không kiên nhẫn. Theo một tia run rẩy, một sợi tơ kim sắc từ trong đó tràn ra, trong thời gian ngắn dung nhập vào bên trong nguyên thần của Tiêu Thần.

Bỗng nhiên, nguyên thần của Tiêu Thần đang uể oải đột nhiên tản mát ra một tầng mỏng ánh huỳnh quang màu vàng, nguyên thần như trải qua trăm ngàn rèn luyên, trong nháy mắt ngưng lại, một cỗ khí tức mờ nhạt phát ra bên trong nguyên thần của hắn đang tiếp xúc trực tiếp với uy áp đang tản ra trên người lão già kia, trong nháy mắt, cỗ uy áp đã bị triệt để trấn áp!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.