Chương trước
Chương sau
- Minh tiêu lão quỷ đã. . đã bị giết!

- Tu vi Tiêu Thần sư thúc rốt cuộc đạt đến trình độ nào, lại có thể diệt sát Kim Đan tu sĩ!

- Việc này quyết không có sai, nếu không Tiêu Thần sư thúc sao dám lấy đạo tâm phát ra lời thề như thế?

- Không sai, lấy địa vị cùng tu vi Tiêu Thần sư thúc hiện giờ nếu muốn đối phó Mạc Ly trưởng lão, hoàn toàn có thể âm thầm thi triển vô số thủ đoạn, không cần phải gióng trống khua chiêng thế này.

Về phần đám tán tu thèm rỏ rãi đám bảo vật sót lại trên chiến trường, đang có ý định thừa dịp đục nước béo cò, nghe được lời ấy cũng nhịn không được nhất tề quay đầu về phía Tiêu Thần, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, vội đem ý niệm trong đầu hoàn toàn đánh mất.

Đám tán tu liếc nhìn nhau, túm năm tụm ba nhanh hướng đệ tử Liệt Diễm Tông đuổi theo, hy vọng lấy chút canh từ đó.

- Cái gì! Minh tiêu lão tổ chết ở trong tay hắn!

Trong nháy mắt ánh mắt Mạc Ly tràn đầy vẻ kinh hãi, sắc mặt một mảnh trắng bệch, nghĩ đến trận chiến hôm nay Minh Tiêu lão tổ chưa hề lộ diện, trong lòng bỗng nhiên ra sinh tuyệt vọng.

- Tu đạo gần trăm năm, một đường Tinh Phong Huyết Vũ đạt đến tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, lại càng có hy vọng Ngưng Đan trở thành lão tổ tông môn, hưởng thêm năm trăm năm thọ nguyên. Hiện giờ cứ như vậy muốn ta chết đi, ta không cam lòng!

- Trốn trốn trốn! Ta muốn sống sót!

Mạc Ly trong lòng phát ra một tiếng hô bạo ngược, ánh mắt đỏ bừng, pháp lực Trúc Cơ hậu kỳ trong cơ thể cuồng bạo phát ra, mơ hồ tới gần đại viên mãn giả đan cảnh giới.

- Tránh ra, kẻ ngăn ta, chết!

Tiêu Thần mắt lóe hàn quang, người này mấy lần muốn đưa hắn vào chỗ chết, tuyệt đối không thể lưu lại!

- Không biết tự lượng sức!

Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, thân ảnh Mạc Ly đột nhiên cứng ngắc, hai tay ôm đầu, thống khổ kêu rên.

Thứ thần trùy, Thai Tức Luyện Thần, phương pháp công kích vào thần thức.

Tiêu Thần thường ngày chưa bao giờ đình chỉ tu luyện công pháp này, thần thức cô đọng cường độ siêu việt hơn tu sĩ cùng giai. Hơn nữa ngày đó hắn diệt sát Minh Tiêu lão tổ, trong lúc vượt qua sinh tử, tu vi đột phá đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng mười bảy, sánh ngang cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, nguyên thần tu vi lại càng có thể so với tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.

Giờ phút này phát ra thứ thần trùy, mà ngay cả Đồng Khí Liên Chi Bí Quyết của Huyền thị Tam lão cũng phải thân thể cứng ngắc, đối phó với Mạc Ly càng không cần phải nói.

Tiêu Thần hừ lạnh, trên người thanh mang chợt lóe, thi triển Ma Phong Độn hiện ra trước mặt Mạc Ly, đại thủ mở ra nháy mắt đem hắn bắt lấy, sau đó quay người trở lại trước mặt hai người Thanh Vân Tử.

- Lấy thần thức tu vi của chương môn chân nhân đủ để thi triển sưu hồn đại pháp với Mạc Ly mà không tạo bất cứ thương tổn gì, đệ tử lúc trước nói đúng hay sai, thỉnh chưởng môn chân nhân kiểm chứng.

Tiêu Thần nói xong, liền đem Mạc Ly đang bị cấm chế ném xuống đất.

Thanh Vân Tử nghe vậy gật gật đầu, hành động của Tiêu Thần khiến hắn cực kỳ vừa lòng, như thế khiến cho hiềm nghi Tiêu Thần muốn hãm hại Mạc Ly tiêu tán hết, ánh mắt hắn dừng ở Mạc Ly đang hoảng sợ thất thố, trên mặt dày vẻ tuyệt vọng, trong lòng Thanh Vân Tử thở dài, còn chưa động thủ đã xác định được vài sự tình.

Đưa tay đặt lên đầu Mạc Ly, một lúc sau Thanh Vân Tử buông tay, sắc mặt hơi có vẻ âm trầm, trầm giọng nói:

- Trong chuyện này có một số việc vi huynh khó có thể định đoạt, sư đệ xem xét một phen sẽ biết.

Tiêu Thần nghe vậy nhíu mày, nhìn thấy Dược Đạo Tử sắc mặt hơi có vẻ âm trầm, trong lòng khẽ nhúc nhích, lại thấy cách đó không xa Đoạn Hoa Minh sắc tái nhợt hai mắt vô thần, nhất thời sáng tỏ. Nhưng trên mặt cũng bất động thanh sắc, thầm than một tiếng, chờ đợi quyết định của Dược Đạo Tử.

Một lát sau, Dược Đạo Tử buông tay, hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói:

- Lòng dạ hẹp hòi, vì tư hận bản thân bán đứng tu sĩ đồng tông, loại bại hoại nhường này không thể tha thứ, phải trừ bỏ!

Nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạc Ly, Dược Đạo Tử chụp một chưởng giữa trán hắn, pháp lực mạnh mẽ bùng nổ, thân thể Mạc Ly nháy mắt bị đánh thành bột mịn, ngay cả nguyên thần cũng không thoát, hoàn toàn tiêu tán trên thế gian.

Dược Đạo Tử ngang nhiên xuất thủ, không lưu chút tình diện (tình cảm và thể diện) nháy mắt diệt sát Mạc Ly, thủ đoạn tàn nhẫn như thế khiến một đám tu sĩ Lạc Vân cốc khẽ rùng mình.

- Phàm là tu sĩ Lạc Vân cốc, nếu có người nào hành vi giống như Mạc Ly, bất luận là ai, cũng sẽ không chỉ dễ dãi thế này đâu!

Thanh âm lãnh đạm của Dược Đạo Tử từ không trung chậm rãi phát tán, giống như một cỗ hàn phong lãnh liệt, nháy mắt thổi khắp Thiên không, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng trên người Đoạn Minh Hoa, quát:

- Nghiệp chướng, ngươi còn không qua đây, chẳng lẽ chờ lão phu tự mình đem ngươi lại sao?

Nghe được lời ấy, vốn Đoạn Minh Hoa trong lòng còn có nửa điểm may mắn nhất thời tâm thần tan vỡ, phịch một tiếng trực tiếp quỳ trên đất, kêu khóc nói:

- Đệ tử nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể làm ra sự tình hồ đồ như thế, thỉnh sư tôn tha mạng, sư tôn tha mạng!

- Ngươi bao nhiêu tuổi bái làm môn hạ của ta?

Dược Đạo Tử trong mắt che dấu vẻ bi thương sâu đậm, thanh âm bình thản nói.

- Đệ tử thuở nhỏ phụ mẫu đều mất bơ vơ không nơi nương tựa, năm bảy tuổi trong một đêm tuyết lớn, lúc đệ tử sắp chết, được sư tôn cứu mang về sơn môn, mười bảy tuổi chính thức bái nhập làm môn hạ của Người.

Đoạn Hoa Minh tựa như minh bạch cái gì, vẻ kinh hoàng trên mặt càng nồng đậm, trong mắt tràn đầy cầu khẩn.

- Mười mấy năm rồi.

Dược Đạo Tử than nhẹ một tiếng, tiện tay đánh ra một trảo như muốn đem cảm xúc nào đó đẩy ra khỏi trong lòng, thấp giọng nói:

- Chưởng môn sư huynh, việc này mặc cho huynh xử trí, sư đệ không có bất kỳ dị nghị gì.

Nói xong, cả người nháy mắt già đi nhiều, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

- Sư tôn cứu con, con không muốn chết!

Đoạn Hoa Minh quỳ rạp dưới đất, tiến lên ôm lấy đùi Dược Đạo Tử, không ngừng tận lực van xin.

- Sớm biết có ngày hôm nay thì đừng có làm, lúc trước ngươi bày mưu hãm hại Tiêu Thần, có từng nghĩ tới an nguy của hắn?

Dược Đạo Tử nhắm mắt, giữa lông mày lộ ra vẻ lãnh liệt, lạnh giọng nói:

- Trời gây nghiệt chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt chướng không thể sống!

- Hôm nay vi sư thuận tay giải thoát cho ngươi, coi như vào đêm tuyết lớn năm ấy, ta chỉ nhìn thấy thi thể một đứa bé!

- Sư tôn, nếu có thể xin nghe con một lời.

Tiêu Thần đột nhiên mở miệng, thành khẩn lời nói:

- Đệ tử mới vào Lạc Vân cốc cùng Đoạn sư huynh có nhiều chỗ không hợp, giữa hai người có thể nói là khoảng cách xa xôi, lần này Đoàn sư huynh muốn mượn dao giết người đưa con vào chỗ chết, nếu trong lòng không có oán hận thì là nói dối. Nhưng đệ tử hôm nay vẫn nên vì hắn cầu tình, có thể vì sai lầm do huynh ấy gây ra chưa tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng mà tha cho huynh ấy một mạng?

- Đồ nhi, hắn muốn dồn con vào chỗ chết, chẳng lẽ con còn muốn vì hắn cầu tình?

- Đệ tử không phải vì hắn cầu tình, mà là không muốn sư tôn bởi vì lúc này mà tồn tại tâm kết, khiến tu vi ngày sau không thể tiến thêm.

Tiêu Thần cúi đầu, thành khẩn nói.

Dược Đạo Tử trong mắt hiện lên vui mừng, vẻ cảm kích, liếc mắt nhìn Đoạn Hoa Minh lúc này sắc mặt phức tạp một cái, trong lòng chung quy không nỡ giết chết hắn, đành phải trầm giọng nói:

- Hôm nay nể có Tiêu Thần cầu tình, ta tha cho ngươi một mạng, nhưng tội chết có thể miễn, một thân tu vi của ngươi vi sư sẽ thu hồi!

Đoạn Hoa Minh sắc mặt đại biến, không đợi hắn nói, Dược Đạo Tử đưa tay đặt lên đỉnh đầu hắn, trước ánh mắt mọi người, hắn nhất thời ngã xuống đất, pháp lực dao động trong cơ thể nháy mắt tiêu tán không còn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.