- Chết đi!
Thiên Cơ Tử trong mắt hiện khoái ý, mở ra năm ngón tay hướng về phía đại hán hung hăng vỗ tới.
Trên năm ngón tay, kim mang lóe ra, pháp lực thâm hậu dao động cuồng bạo như Kinh Đào Hãi Lãng (sóng to gió lớn),mãnh liệt mênh mông, không chút nghi ngờ nếu một chưởng này hạ xuống đại hán tất xác thịt không còn, ngay cả nguyên thần cũng sẽ triệt để tan nát, mất cơ hội chuyển kiếp luân hồi, hoàn toàn biến mất trên thế gian.
Nhưng vào thời khắc này, đại hán đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ băng lãnh, một đôi mắt đen nhánh giống như biển sâu âm u không ánh sáng, trầm ổn nội liễm, nào có nửa điểm kích động lúc trước. Ánh mắt tự tin mang vẻ chờ mong, như là thợ săn tính toán kỹ càng, nhìn thấy con mồi sắp sa lưới.
Loại thần sắc biến hóa này dừng trong mắt Thiên Cơ Tử, khiến hắn đột nhiên cả kinh, rồi nổi giận, cuối cùng cười lạnh liên tục.
Kinh, là bởi vì người này đột nhiên thần sắc biến ảo tràn ngập tự tin, khiến trong lòng hắn nổi lên ngờ vực vô căn cứ.
Giận, là bởi vì người này ánh mắt cao cao tại thượng, đúng là không đem hắn đặt ở trong mắt.
Cười lạnh, là nhận định người này cố làm ra vẻ huyền bí, chẳng qua là phô trương thanh thế muốn khiến hắn kinh sợ mà thối lui bảo toànn tánh mạng.
- Hạng người phô trương thanh thế, lão phu ngang dọc một đời, nếu điểm kỹ xảo ấy cũng không thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao/1958193/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.