Chương trước
Chương sau
Tiếp theo cầm lấy hộp ngọc màu tím, bên trong có một phần bản đồ. Tàn đồ màu sắc vàng cũ, hiển nhiên là vật có niên đại lâu năm. Tiêu Thần cầm trong tay, kinh ngạc một tiếng, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Thoáng do dự, vận pháp lực thoáng hạ xuống, lại là không cách nào mảy may làm tổn thương được.

- Có thể thấy được Minh Tiêu lão quỷ vô cùng cẩn thận trân quý, đủ để chứng minh món đồ này không tầm thường, nhưng hình dáng này, xem đây bất quá chỉ là một phần ba thôi, thế giới này rộng lớn mờ mịt, muốn đen gom lại đầy đủ cực kì khó khắn.

Tiêu Thần lắc đầu, đem đồ trong hộp ngọc cất kĩ, trở tay thu vào trong túi trữ vật.

Ánh mắt rơi trên túi trữ vật cuối cùng, Tiêu Thần phất tay đem mở ra.

Túi trữ vật này không gian thật lớn, chừng một trăm thước vuông, bên trong cũng xếp đống rất nhiều thứ màu đỏ sậm, hạt cây kì quái nhỏ chừng nắm tay trẻ em. Tiêu Thần trên mặt lộ dị sắc, trở tay từ trong lấy ra một hạt, một mùi hương thanh tỉnh xông vào mũi, sinh cơ mạnh mẽ trong hạt cây phát tán ra khiến hắn trong lòng không khỏi cả kinh! Một cái hạt cây lớn chừng hạt gạo trong đó ẩn chứa sinh cơ cả trăm năm thọ nguyên của phàm nhân.

- Tỷ tỷ, nhanh nhanh đến xem trong tay ta rốt cục là vật gì?

Một lát sau, trong ý thức hắn âm thanh mềm yếu của Ngu Cơ chậm rãi vang lên, lại là ngáp một cái nho nhỏ rồi mới hỏi:

- Như thế nào? Chẳng lẽ lúc này ngươi lại có thứ gì tốt sao?

Sắc mặt Tiêu Thần khẽ biến, cứng ngắc, tuy là sau khi hiểu rõ, hắn đối với mị hoặc của Ngu Cơ sức chống đỡ cũng mạnh hơn rất nhiều nhưng thi thoảng vẫn không tự chủ được khi gặp nàng, lúc này đây vội vàng nói:

- Chính là loại huyết sắc hạt trong tay ta, trong đó ẩn chứa sinh cơ khiến người ta khiếp sợ, tỷ có biết đây là vật gì không?

- Nha.

Ngu Cơ âm thanh phấn chấn, lộ ra ý hứng thú.

- Để ta nhìn kĩ rồi nói.

Khi nói chuyện, Tiêu Thần liền cảm giác một đạo thần thức sao động tán phát ra, một lúc sau một tiếng duyên dáng truyền ra, thân ảnh Ngu Cơ biến ảo hiện ra, gắt gao tiếp cận hạt trong tay Tiêu Thần, trong mắt vẻ không thể tin, thất thanh nói:

- Huyết Ngọc Long Nha Mễ!

Tiêu Thần thấy thế, trong lòng nhất thời sinh ra vài phần khó hiểu, không biết vật ấy rốt cuộc có cái gì ngạc nhiên, lại khiến Ngu Cơ luôn lười nhác lại thất thố như vậy.

- Tỷ tỷ nhận ra lại lịch vật này?

Ngu Cơ nhìn Huyết Ngọc Long Nha Mễ, một lúc sau thở ra một hơi, ánh mắt lộ vẻ cảm khái.

- Đệ đệ, xem ra ngươi đúng là người có đại vận khí, ở nhân gian mà cũng chiếm được Huyết Ngọc Long Nha Mễ- loại thần vật nghịch thiên này, tương lai thành tựu tất nhiên bất khả hạn lượng a.

Ngu Cơ ánh mắt tràn đầy ý mừng rỡ, nàng chậm rãi tự thuật, Tiêu Thần mới biết lai lịch Huyết Ngọc Long Nha Mễ này.

Huyết Ngọc Long Nha Mễ, nghe đồn là thượng cổ kỳ thụ lấy máu Chân Long mà sinh ra, trong đó ẩn chứa sinh cơ vô tận, phàm nhân ăn một hạt có thể tăng trăm năm thọ nguyên, tu sĩ dùng để luyện hóa sinh cơ trong đó, thọ nguyên tăng vọt lại không ngừng bồi bổ cơ thể cuối cùng khiến cơ thể giống như pháp bảo, giơ tay nhấc chân đều có uy lực lớn lao.

Nhưng cái trân quý của Long Nha Mễ này không phải là ở những chỗ đó!

Thượng cổ Chân Long, chính là tồn tại mạnh mẽ, truyền thuyết đủ để so sánh với tu sĩ Đại Thừa kỳ, cái này có khí tức máu Chân Long chính là ẩn chứa đạo lí thiên địa vô cùng, tu sĩ nhiều lần phục dụng có thể đủ gia tăng độ hiểu biết với thiên đạo, do đó tăng tu vi bản thân lên trình độ thật cao.

- Huyết Ngọc Long Nha Mễ, cho dù ở linh giới đều là thiên địa thần vật vạn năm, ta biết được vật ấy cũng là cơ duyên xảo hợp cùng một trưởng bối, trong buổi thọ yến có được thấy qua.

Trên mặt Ngu Cơ lộ ra vẻ hồi ức:

- Xuất ra là một tán tu nổi danh nhất, bất quá chỉ mười hạt liền khiến cho trưởng bối kia kinh hỉ dị thường, hảo hảo tạ ơn đối phương một phen. Sau đó là thời gian trưởng bối kia trùng kích bình cảnh. Liên tục luyện hóa Long Nha Mễ, cuối cùng dựa vào vật ấy mang đến chút hiểu biết thiên đạo, thành công thăng cấp.

Nói xong, Ngu Cơ, mặt nhăn nhó, do dự mãi, môi anh đào mới hé mở nói nhỏ:

- Tiểu đệ, tỷ tỷ thương lượng với ngươi nha, có thể hay không đem hạt Long Nha Mễ này cho ta, quả thật cực kì hữu dụng, có mảnh Huyết Ngọc Long Nha Mễ này thương thế nguyên thần của ta liền có thể khôi phục một chút.

Ngu Cơ nói xong, trên mặt không nhịn được ửng đỏ, trong lòng tràn đầy lo lắng, dù sao Huyết Ngọc Long Nha Mễ quá mức trân quý, Tiêu Thần lưu cho mình dùng cũng là bình thường. Chờ giây lát, thấy hắn không chút thay đổi, Ngu Cơ nhịn không được thở dài một tiếng, thần sắc có vẻ ảm đạm.

Mỹ nhân than nhẹ, Tiêu Thần như bị cái bánh trên trời rơi xuống đập vào đầu, chợt bừng tỉnh, nhìn bộ dáng ảm đạm của Ngu Cơ trong lòng hung hăng tự mắng một tiếng, vội vàng cười nói:

- Tỷ tỷ không cần bận tâm, vật ấy đối với tỷ hữu dụng, cứ việc cầm đi.

Ngu Cơ đang nghĩ chỗ khác, nghe vật miễn cưỡng cười, chưa nói tiếp.

Tiêu Thần thấy thế, trên mặt lộ vẻ háo sắc:

- Tiểu đệ chân tâm thật ý, vừa rồi ngẩn người là bởi vì. Ai, tỷ tỷ nhìn là biết.

Ngu Cơ trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, một tia thần thức tiến vào tìm hiểu, túi trữ vật trong tay Tiêu Thần. Khuôn mặt đẹp khôn cùng mị hoặc như tranh vẽ nhất thời lộ vẻ rung động, thật lâu sau không nói gì.

Một lúc sau, thấy Ngu Cơ không phản ứng, Tiêu Thần nhịn không được hoài nghi nói:

- Tỷ tỷ, Huyết Ngọc Long Nha Mễ này có thật sự trân quý như vậy, ta bất quá là diệt một tu sĩ Kim Đan ở nhân giới thôi mà, làm sao chiếm được một đống như tòa núi nhỏ này….?

Ngu Cơ….

- Xú tiểu tử, ai ngờ vận khí của ngươi nhiều vậy, ngươi xem cái này, đường vân rõ nét, mơ hồ thành hình Cửu trảo Chân Long, hơn nữa trong đó sinh cơ bàng bạc tất nhiên là Huyết Ngọc Long Nha Mễ không thể nghi ngờ.

Ngu Cơ lộ vẻ ngưng trọng, long mày xinh đẹp tuyệt trần kia gắt gao chau lại, nói:

- Ngươi thân có vật ấy, vạn lần không được để lộ ra ngoài, nếu không sẽ khiến vô số tu sĩ thèm nhỏ dãi, cho dù là tu sĩ nổi trội nhất Nhân giới cũng sẽ từ thâm sơn cùng cốc chạy đến, liều chết tranh đoạt.

Tiêu Thần nghe vậy, sau lưng tuôn ra mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu, trong lòng càng hạ quyết tâm không để cho người ngoài biết. Không đợi hắn thu hồi Long nha mễ trong tay, Ngu Cơ vẫy tay đem nó giấu đi.

- Một mảnh này, trước hết cho ta, sau này cứ mười ngày cho ta một mảnh, cứ thế coi như không cần luyện chế đan dược thương thế cũng có khả năng khôi phục lại

Cười duyên một cái, thân ảnh lóe lên, chui vào cơ thể hắn biến mất không thấy đâu.

Tiêu Thần cười khổ, lắc đầu, cẩn thận trên túi trữ vật bày ra hơn mười tầng cấm chế, lúc này mới thoáng nhẹ thở ra, cúi đầu trầm tư.

Huyết Ngọc Long Nha Mễ này mặc dù tốt nhưng không thể giải quyết việc trước mắt, ba ngày sau Lạc Vân Cốc cùng Liệt Diễm tông đánh nhau, thời gian phi thường gấp gáp.

Tiêu Thần hơi do dự, trở tay từ trong túi trữ vật xuất ra một bình ngọc bằng bàn tay, ánh mắt cẩn thận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.