Chương trước
Chương sau
Căn cứ vào cảm ứng của cấm chế, hắn bay nhanh tới địa điểm xảy ra sự tình. Trừ bỏ thi thể ngoại nhân thì tự nhiên là hoàn toàn không có thu hoạch gì cả. Tại khu vực tông môn Lạc Vân Cốc mà đệ tử tông môn bị giết khiến cho toàn bộ chấn động không nhỏ, dù sao tuy rằng việc giết người đoạt bảo trong tông môn cũng âm thầm có phát sinh nhưng dù sao cũng không có lộ liễu như vậy.

Dược Đạo Tử cùng Thanh Vân Tử tự mình hiện thân tỏ ra vẻ phẫn nộ vô cùng nhất định phải tra ra cùng thủ phạm.Quá nửa năm trôi qua lại không có nửa điểm tin tức, Mạc Ly trong lòng tự nhiên có chút lo lắng.

Thanh Vân Tử nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần tối tăm, thoáng tạm dừng sự việc điều tra. Lập tức trấn an nói - Hung thủ cực kỳ giảo hoạt, ngày đó lại không có để lại nửa điểm dấu vết. Bất quá ngươi yên tâm, việc này ta đã nhớ trong lòng. Một khi có manh mối tất nhiên sẽ thông báo đến cho ngươi.

Mạc Ly trên mặt lộ ra vài phần thất vọng, lại cũng không dám tỏ vẻ bất mãn. Đối người thi lễ rồi lập tức xoay người lui ra ngoài.

- Sư đệ, lần này có Mạc Thành bị giết, sau có Sở Cuồng, Ngô Vạn Lý, Địch Thu, Địch Soái bốn gã đệ tử liên tục mất tích đến nay không rõ sống chết. Ngươi xem việc này có phải là nhóm Liệt Diễm gây ra không?

Thanh Vân Tử trên mặt lộ ra vài phần âm trầm, môn hạ đệ tử nhiều người mất tích tất nhiên trong lòng hắn rất là nổi giận.

- Theo ý ta việc này thật là kỳ lạ, phải là nhóm Liệt Diễm làm hay không còn chưa biết.

Dược Đạo Tử nghe vậy thoáng do dự, chậm rãi lắc đầu.

- Dù sao Địch gia huynh đệ cùng Ngô Vạn Lý tuy rằng tu vi không kém nhưng tuổi đã muốn vượt quá ba mươi. Lần này tại cuộc tranh tài tông môn xuất chiến trong phạm vi cho phép thì giết bọn hắn không có bất cứ ý nghĩa gì. Tuy nhiên, cái này cũng không bài trừ bọn họ có ý gây mê trận.

Thanh Vân Tử nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần suy tư, lập tức khoái tay nói:

- Bất kể như thế nào, hiện giờ Lạc Vân Cốc có hai người chúng ta trấn thủ rồi. Chỉ sợ lần này cuộc tranh tài tông môn đã không còn ý nghĩa. Trước mắt điều quan trọng là lễ lớn của ngày mai, chuyện khác đợi ngày sau xử lý cũng không muộn.

- Lời sư huynh nói rất đúng.

Hai người liếc nhau, lập tức nhắm mắt đả tọa không nói.

- Đoàn sư huynh, lần này các môn phái tiến đến phần lớn là đi bằng yêu thú thay vì tự đi, phần lớn thân đều có cực độc nguy hiểm vô cùng. Ngoại môn đệ tử căn bản không thể đem dàn xếp thỏa đáng được. Còn phải cần huynh sai khiến một vị sư huynh đi trước hỗ trợ việc này.

Lưu Đào giờ phút này cũng đạt tới luyện Khí kỳ tầng thứ bảy được một vị tông môn trưỡng lão thu vào làm môn hạ, chính thức trở thành chân truyền đệ tử. Nhưng bởi vì hắn từ trước đến nay vẫn phụ trách ngoại môn thủ tục nên nhất thời không tìm thấy người thích hợp, hắn đành phải tiếp tục làm nhiệm vụ ngoại môn quản sự thôi.

Giờ phút này việc ổn định các tông phái cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Yêu thú mà bọn họ dùng để thay vì tự đi cũng cực kỳ phiền toái, nhất là Phi xà địa linh, Hắc sát Thiên Túc Ngô Công cùng Tam chích đại Thiềm Thừ của nhóm Liệt Diễm. Đệ tử ngoại môn còn chưa kịp đến gần là bị sát khí của bọn chúng phát ra gần đó dọa bất tỉnh, mặc dù bọn hắn chỉ dám đúng xa trừng mắt nhìn, nào nguyện ý đi chăm sóc chúng. Nhưng nếu là xử lý không tốt, đối với các đại tông môn cũng là một loại việc bất kích. Cho nên suy đi nghĩ lại, bọn họ đành phải kiên trì ở lại đây.

Đó là vì sao phải đi tìm Đoạn Minh Hoa để mà bàn chuyện. Sư tôn hắn là một trong hai vị đại Kim Đan của Lạc Vân Cốc, địa vị hắn tự nhiên là nước lên thuyền lên, hiện tại tất nhiên đã là Lạc Vân Cốc đại nhân vật .Giờ phút này một đám hộ pháp trưỡng lão Trúc Cơ kỳ đã rời đi thì tự nhiên địa vị hắn là cao nhất.

Đoạn Minh Hoa nghe vậy nhướng mày, việc này địch thực có chút phiền phức, ánh mắt hắn đảo qua bốn phía. Người nào bị hắn để ý thì trên mặt liền tỏ ra vài phần đau khổ, thân thể lại càng lui liên tiếp về sau.

Nói thừa, chăm sóc yêu thú chính là việc của ngoại môn đệ tử, việc này lại phái bọn họ đi làm vừa mất mặt mũi hơn nữa lại cực kỳ nguy hiểm, nếu có điều gì xảy ra ngoài ý muốn thì bọn họ muốn khóc cũng không biết khóc ở đâu. Việc cố hết sức mà làm không xong thì bọn họ ai mà nguyện ý tiếp nhận.

- Đoàn sư huynh, kêu tiểu tử đó đến đây. Ngươi xem chuyện này chỉ giao cho hắn làm không phải là rất thích hợp sao.

Vào thời khắc này, một gã cẩm bào đệ tử bên cạnh Đoạn Hoa Minh cười nói.

Đoạn Hoa Minh ánh mắt nhìn lại, trong mắt nhất thời lộ ra vài phần vui mừng, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên, kêu lên:

Tiêu thần sư đệ, tới đây một chút.

Tiêu Thần vừa mới đi vào tới đón tiên đài, nghe vậy thoáng nhíu mày nhưng vẫn là đi tới, thản nhiên trả hỏi:

- Không biết Đoàn sư huynh có chuyện gì?

Đoạn Minh Hoa trong lòng lạnh lùng cười nói : Ngoại môn quản sự báo lại, yêu thú của các tông phái không thể quản chế.Ngươi hãy chịu khá theo hắn làm cho ổn thỏa việc này chớ có hỏng việc.

Tiêu Thần nghe vậy mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:

- Chiếu cố Linh Thú chính là việc của ngoại môn đệ tử, vì sao ta phải đi làm?

Tiêu Thần lúc đến xa xa đã cảm ứng được cái gọi là yêu khí hung sát trên người yêu thú, hiểu chuyện này có thể nói là làm hết sức mà cũng không xong, tự nhiên là không muốn nhận.

- Giờ phút này nhiều vị sư thúc đi vắng, ta làm Đại sư huynh nên phải lấy ta làm người đứng đầu.Chẵng lẽ ngươi chuẩn bị chống cự mệnh lệnh của ta?

Sắc mặt Đoạn Minh Hoa đột nhiên âm chìm xuống, nếu Tiêu Thần còn dám nói va chạm, hắn thật sự không để ý mà nhục nhã Tiêu Thần một phen. Dù sao không tuân theo mệnh lệnh cũng là do hắn đuối lý trước, không cần lo lắng tông môn trừng phạt.

Ánh mắt Tiêu Thần ngưng tụ, lộ ra vài phần băng lãnh,sắc mặt có lẽ có phần hơi tối tăm đi. Bất quá vào thời khắc này, thần sắc hắn lộ ra vài phần khó hiểu, lập tức gât đầu đáp lời:

- Tốt, ta đáp ứng.

Nói xong, hắn mang theo Lưu Đào xoay người rời đi.

- Ngươi này chính là gan nhỏ như con chuột. Ở trước mặt Đoàn sư huynh làm gì có nửa kiêu ngạo khoa trương.

- Không sai, nếu dám vô lễ với Đoàn sư huynh tất nhiên không thể thiếu một phen bị trừng phạt.

- Tính tiểu tử này thức thời, bất quá cho dù hắn tránh được lúc này thì cho đến lúc lể lớn tông môn là lúc hắn khó tránh khỏi bị Đoàn sư huynh hung hăng nhục mạ một phen ở trước mặt đông đảo đệ tử!

- Ha ha. Đến lúc đó chắc là vô cùng phấn khích. Chư vị sư huynh, các sư đệ cần phải nhìn cho kỹ.

Trong đám người, Đoạn Minh Hoa nghe vậy trong lòng một trận thoải mái nhìn về phía bóng Tiêu Thần trong mắt hiện lên trong có vài phần đắc ý. Dám cùng ta đối lập, quả thực là chê sống quá lâu. Lúc này đây các tông môn các phái mang yêu thú đến phần lớn là thân mang kịch độc, nếu tiểu tử này mà bị độc chết thì sự tình này liền đẹp biết bao.

- Tỷ tỷ nói để cho ta đáp ứng việc này, có thế cho ta biết lý do ?

Tiêu Thần phía trước bước chân đi nhanh. Lưu Đào cẩn thận đi cùng phía sau, định há miệng nói vài lần đều bị sắc mặt âm trầm của Tiêu Thần ngăn lại, không dám nói.

- Ha ha, Tiêu Thần sư đệ, ta bảo ngươi đáp ứng tự nhiên là ta có đạo lý của ta. Lúc trước sống nhờ trong cơ thể ngươi ta đã nói qua sẽ tặng ngươi thù lao, hôm nay có cơ hội này, ta liền chỉ bảo cho ngươi một số bảo vật.

Tiếng cười Ngu Cơ đáy lòng vang lên, cũng mang một cỗ mị lực.

Tiêu Thần nghe vậy trong lòng vừa động, có thể trở thành bảo vật trong mắt Ngu Cơ tất nhiên là cực kỳ bất phàm, lập tức vội vàng hỏi:

- Không biết theo lời tỷ tỷ là vật gì ? Chẳng lẻ liên quan đến các yêu thú của các tông phái mang đên?

- Hì hì, sư đệ ngươi quả nhiên thông minh, tỷ tỷ bảo ngươi đoạt bảo vật quả thật có liên quan cùng đám yêu thú kia.

- Ngu Cơ cười hì hì, lời nói mang theo bí ẩn vẫn chưa nói rõ.

Tiêu Thần nghe vậy vội la lên:

- Rốt cuộc là vật gì, xin tỷ tỷ hãy nói rõ?

- Sư đệ gấp cái gì, được rồi, sớm muộn gì cũng chuẩn bị nói cho ngươi. Xem thiên pháp quyết này ta truyền cho ngươi liền minh bạch.

Ngu Cơ nói xong, Tiêu Thần liền cảm giác nguyên thần bên trong lập tức có nhiều ra thêm một khẩu quyết.

Tiêu Thần nhìn thật kỹ, sau ánh mắt lại lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng, lập tức bị hắn che dấu xuống.

Độc Thú Đan!

Thu thập máu huyết, độc tố trong cơ thể yêu thú sử dụng bí pháp luyện chế bảy ngày có thể thành kịch độc, Viên thuốc này luyện chế bằng càng nhiều chủng loại yêu thú thì càng độc, nếu đạt tới trình độ nhất định cho dù tu sĩ cảnh giới Kim Đan không cẩn thận trúng phải cũng phải chết.

Lấy tu vi trước mặt của hắn và hai kiện đan bảo, dù chưa Trúc Cơ nhưng dưới Kim Đan tu sĩ đã ít người có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Cho dù là Trúc Cơ đại viên mãn đạt tới cảnh giới giả đan, Tiêu Thần cũng tin tưởng đem giết chết. Nhưng nếu là gặp Kim Đan tu sĩ, hắn chỉ mặc cho người ta chém giết.

Cho nên, luyện chế ra độc thú đan không khác gì là một lá bài tẩy. Đối mặt với Kim Đan tu sĩ cũng có vài phần cơ hội để chạy trốn.

Đem bí pháp tinh luyện độc thú đan xem qua một lúc, khóe miệng Tiêu Thần không nhịn được lộ ra vài phần ý cười. Xem ra lần này các tông phái mang đến yêu thú cường hãn làm bảo vật cho hắn rồi.

Lưu Đào phía sau thấy sắc mặt Tiêu Thần hơi nguôi giận, vội vàng lấy lòng nói:

- Tiêu Thần sư huynh gần đây khỏe không, tiểu đệ trong khoảng thời gian này luôn say mê tu luyện. Nếu có gì không phải đắc tội mong sư huynh hãy ngàn vạn lần tha thứ không cần để trong lòng.

Lưa Đào giờ phút này trong lòng tràn đầy hối hận, Dược Đạo Tử Ngưng Đan thành công trở thành tu sĩ Kim Đan thứ hai của Lạc Vân Cốc, trở thành lão tổ tông môn tồn tại. Vài tên đệ tử của hắn cũng tự nhiên là như diều gặp gió, mặc dù không trực tiếp tăng lên vài cái vai vế nhưng trưỡng lão hộ pháp bình thường gặp bọn hắn cũng đều là đối xử ngang hang, làm gì có nửa điểm sư thúc gì cả. Tiêu Thần mặc dù không có linh căn không thể tu luyện, nhưng chung quy danh nghĩa vẫn là ký danh đệ tử của hắn. Địa vị tự nhiên xa vời hơn Lưu Đào hắn, nếu bị ghi thù trong lòng sợ bị tùy tiện tìm lý do là hắn không chịu nỗi.

Nhất là lần này chuyện yêu thú của các tông phái, nếu chăm sóc có gì không xong.Tiêu Thần liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đến trên người hắn thì cho dù hắn sinh ra có tám cái miệng cũng nói không rõ ràng.

Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt không đổi, đối với tên Lưu Đào này hắn biết rõ mười phần. Bất quá đối với tên nhân vật nịnh nọt này cũng lười dây dưa, dù sao trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ là mau chóng đem bách độc đan thu đến tay. Bất quá trong lòng hắn cũng vừa động, thản nhiên nói:

- Chuyện lúc trước ta không có ghi trong lòng, bắt quá ngươi hiện giờ là ngoại môn quản sự, bản thân ta có một việc phiền toái nhờ Lưu sư đệ.

Tiêu Thần một tiếng sư đệ làm trong lòng Lưu Đào nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại càng đầy chất nịnh nọt, liên tục vỗ ngực nói:

- Sư Huynh có chuyện gì cứ mở miệng, chỉ cần sư đệ có năng lực có thể làm được liền không chối từ.

- Ở ngoại môn có một người tên Vương Bân, trước kia từng ở linh dược cốc tu hành. Người này cùng ta có giao tình cũ, người thường ngày hãy chiếu cố hắn vài phần. Việc của Vương Bân, Tiêu Thần trong lòng luôn có chút áy náy. Hắn chờ đợi ngày sau có cơ hội thì cũng phải đem hắn trở lại.

Tu chân giả phần lớn trí nhớ cực tốt, Lưu Đào nghe vậy thoáng tự hỏi liền nhớ ra Vương Bân này.Trong lòng lại càng hạ quyết tâm ngày sau trở về phải an bày hắn công tác nhẹ nhàng nhất. Nếu lại cùng hắn có giao tình tốt thì lại càng tốt hơn.

-Sư huynh yên tâm, việc này ta nhớ kỹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.