Thực sự là đồ ngốc.
Đau xót đâm vào tận tim, hắn một tim đè lên ngực, lại càng hận chính mình.
“A Chước ở đâu?”
“Ai biết được, nhưng đêm nay là Tết Nguyên Tiêu, trong thành có hội hoa đăng, nha đầu đó có lẽ thích đi chơi …”
Không đợi thái tử nói xong, Thượng Quan Kỳ Hoa xoay người biến mất.
“Hừ, cả một đám toàn là vong ân phụ nghĩa!”. Thái tử tức tối, giậm chân bất mãn.
Hội hoa đăng Nguyên Tiêu kéo dài suốt dọc dãy phố, ngay cả trời đêm cũng sáng rực như ban ngày. Mỗi người đi chơi hội đều mang theo nụ cười rạng rõ, không khí tràn ngập hạnh phúc.
Hắn không còn đội mũ, thay vào đó khoác một tấm áo trắng, chỉ vì A Chước từng nói, quần áo như vậy, rất dễ khiến người khác chú ý. Hắn đi vào giữa biển người, ánh mắt mang âu lo đảo quanh tìm kiếm.
Bỗng nhiên, hắn sững người, trước một quầy bán đèn lồng bên đường, một dáng người hồng nhạt thu hút toàn bộ tâm trí hắn. Giờ khắc này hắn căng thẳng như cô gái sắp về nhà chồng. “A Chước!”. Hắn đi như chạy, vội vàng kéo tay người kia, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạ đó, hắn từ vui mừng như điên chuyển thành thất vọng, “Xin …”
“Thượng Quan Kỳ Hoa!”
Một tiếng hét lớn đập vào tai hắn. Nghe thấy tiếng nói kia, hắn cả người cứng đờ, nhất thời không dám quay đầu.
“Ngươi, muốn tự mình chặt tay hay muốn ta giúp ngươi?”. Ngữ điệu lạnh lùng, tức giận cùng đố kị rõ mồn một. Thượng Quan mím môi, cuối cùng buông tay cô nương kia ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-yeu/51992/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.