Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi

Beta ♥ Lặng Thầm

Đang là giờ ngọ, phần lớn người trong nội cung đều đang nghỉ ngơi, vì thế dọc trên con đường này chỉ nghe thấy âm thanh của ve kêu ầm ĩ, ngoài ra là một mảnh yên tĩnh.

Đào Yêu đi dọc theo con đường, tất cả cảnh sắc ở đây để thanh nhã, tĩnh mịch

Ánh mặt trời nhàn nhạt mờ ảo, ấm áp, yên tĩnh.

Một cơn gió ngẫu nhiên thổi tới, lướt qua mặt như muốn hâm nóng hơi ẩm trong lòng bàn tay toát ra, một loại cảm giác khiến người ta không thể nói rõ thành lời.

Bầu trời như được hơi nước rửa qua, xanh thẳm vô cùng.

Đôi mắt Đào Yêu rủ xuống, gạt cành liễu phía trước, tiếp tục đi.

Nhưng khi đi ngang qua một hồ nước yên tĩnh, chân của nàng dừng lại không đi tiếp.

Trên hồ nước yên tĩnh có một người đang đứng trong đình viện.

Cách hồ nước một khoảng, nàng không nhìn thấy rõ mặt người kia, một mảnh xanh xanh trắng trắng khiến nàng không thể dời mắt.

Đào Yêu không thể kiềm chế được mà bước tới tiếp cận đình viện

Lần này, nàng thấy rõ đó là một vị nam tử không rõ tuổi tác, phong thái ung dung, thanh nhã đầy cao quý, mi mắt như họa, cái mũi bướng bỉnh, môi đỏ như son, cặp mắt kia tĩnh mịch, thâm trầm như hồ nước không nhiễm chút tạp chất nào.

Đôi mắt kia chợt chấn động khi nhìn thấy Đào Yêu nhưng chỉ trong chớp mắt đã yên tĩnh trở lại.

Hai người yên lặng đối mặt nhau, sau giờ ngọ cái cảm làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Sóng nước dao động, chiếu lên thân hai người, thỉnh thoảng lay động.

Xa xa gió thổi tới bay quanh quẩn giữa hai người.

Rốt cục, người kia cũng mở miệng: “Tại sao nàng lại ở chỗ này?”

Đào Yêu nhớ giọng nói quen thuộc này, nàng nhớ ngày nàng mới tới Kinh Thành, trên cỗ xe ngựa một giọng nói tao nhã đa bị màn che che khuất.

Nàng lẩm bẩm nói: “Ngươi chính là Luật Vương gia.”

Nam tử chỉ nhìn nàng không trả lời, sắc mặt bình tĩnh như nước trong hồ.

Đào Yêu còn muốn hỏi thêm, nhưng xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một đoàn cung nữ hướng đình viện đi tới.

Nam tử kia nói: “Ở trong cung mọi việc phải cẩn thận…Đi thôi.”

Không biết tại sao Đào Yêu lại nghe theo lời hắn.

Sau lưng, cuộc nói chuyện theo gió truyền tới.

“Bẩm vương gia, Thái hậu đã tỉnh bảo nô tài đi thỉnh Vương gia qua nói chuyện.”

“…Tốt.”

Từ đình viện đi ra Đào Yêu có chút hoảng hốt đi tới điểm giao ước, ngẩn người ngồi dưới bóng cây.

Mộ Dung Dật Phong nhíu mày: “Đào Yêu, ta xin nàng, nàng có thể kinh ngạc một chút khi ta xuất hiện có được không? Thật sự không để lại cho ta một chút mặt mũi nào cả.”

“Mộ Dung.” Đào Yêu vẫn còn trong mê mang.

“Nàng làm sao vậy?” Mộ Dung Dật Phong nhận thấy có gì đó không đúng.

Trước mắt Đào Yêu vẫn tràn đầy thân ảnh xanh trắng kia, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”

“Hai ngày nay nàng trải qua như thế nào?” Mộ Dung Dật Phong quan tâm hỏi thăm: “Có bị khi dễ, sỉ nhục hay không?”

Đào Yêu lắc đầu: “Mộ Dung, huynh thì sao?”

“Ta thống khổ chết đi được.” Mộ Dung Dật Phong than thở: “ Cái tên thái giám chết bầm kia, thật sự để cho ta đi rửa bô! Hơn nữa những người ở chung phòng với ta, toàn bộ đều bị thối chân, quả thật muốn đem người ta xông chết!”

“Mộ Dung, thật xin lỗi.” Đào Yêu rủ mắt, nhìn lá cây rơi đầy dưới đất “Đều vì giúp ta, nên huynh mới phải chịu khổ.”

“Không phải những gì ta vừa nói nàng cũng tin là thật chứ?” Mộ Dung Dật Phong quơ quơ tay trước mặt nàng “Ta cũng không phải là đang giúp nàng, ta còn có ý đồ khác .”

“Huynh muốn làm cái gì?” Đào Yêu hỏi.

Mộ Dung Dật Phong nhìn khuôn mặt của nàng dưới ánh nắng mặt trời gần như trong suốt, nhẹ nhàng cười cười: “Nàng tự mình đoán đi.”

Đào Yêu hô hấp nhẹ nhàng, trong không khí nhẹ nhàng thoảng qua một chút hương thơm, nàng nói: “Mộ Dung, tối nay chúng ta sẽ hành động.”

“Nhanh như vậy?” Mộ Dung Dật Phong kinh ngạc.

“Đường đến Ngự y quán ta đều đã thăm dò rồi, hơn nữa,” Giọng nói của Đào Yêu dần dần thấp xuống: “Ta muốn sớm tìm ra chân tướng.”

“Nàng vui vẻ thế nào đây, chúng ta nên làm sao bây giờ.” Mộ Dung Dật Phong nhìn nàng, trong mắt cũng không ý thức tràn đầy sự sủng nịch.

“Mộ Dung, ta bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.” Đào Yêu chậm rãi nói.

“Làm sao vậy?” Mộ Dung Dật Phong nghi hoặc.

“Ta không biết.” Đào Yêu lắc đầu, giọng nói trong suốt như nước “Thật ra đôi lúc ta tưởng tượng hình dáng của người kia, không hy vọng đó là sự thật, muốn dừng lại không đi tìm nữa. Thế nhưng mỗi lần ta nghĩ như vậy, trong đầu lại nhớ đến giọng nói của mẹ …Đào Yêu, đi tìm cha của con, tìm cho bằng được ông ấy. Cả đời này nàng chỉ nói với ta một câu duy nhất, đây cũng là nguyện vọng của nàng, cho nên cuối cùng ta vẫn tự nói với bản thân mình, không thể buông tay…Thế nhưng mọi chuyện lại phát sinh vượt qua những gì mà ta dự liệu từ trước…Không biết sau này sẽ còn phát sinh chuyện gì, sẽ mất đi cái gì, ta không biết tất cả đến cuối cùng có đáng giá hay không…”

Thanh âm Đào Yêu đến đây thì im lặng.

Mộ Dung Dật Phong cầm tay nàng, nhiệt độ lòng bàn tay theo đó chậm rãi truyền vào cơ thể nàng.

Giọng nói của hắn như gió mát, chậm rãi nói với nàng “Ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, ta không biết. Nhưng ta biết rõ, nếu như nàng không biết rõ chân tướng việc này thì cả đời nàng cũng sẽ không vui vẻ. Mà ta lại muốn nàng vui vẻ, cho nên ta sẽ cùng nàng đi đến cuối cùng.”

Nghe vậy, khóe miệng Đào Yêu cười như không cười chân thật nói “Mộ Dung, cám ơn huynh.”

“Chỉ một câu cám ơn là xong sao?” Mộ Dung Dật Phong nhướng mi, chân run lên giả dạng lưu mamh: “ Không còn cách nào khác để thể hiện sự chân thành sao?”

“Thể hiện sự chân thành.” Đào Yêu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định “Được rồi.”

Trong mắt Mộ Dung Dật Phong lấp lánh ánh sao, nuốt nước miếng hỏi “Nàng muốn cảm ơn ta bằng cái gì?”

“Chờ chúng ta làm xong chuyện này” trong mắt Đào Yêu lóe lên sự kiên định “Ta sẽ mời huynh đến Tiên lâu ăn một bữa cơm thật no…Mộ Dung, huynh sao lại té trên mặt đất rồi hả?”

Đào Yêu cúi người xuống nâng Mộ Dung Dật Phong toàn thân đang vô lực trên mặt đất đứng lên, suy yếu nói: “Được rồi, vẫn nên để ta mời nàng.”

“Đúng rồi, Mộ Dung, cái còi của huynh cho ta, ta còn chưa có dùng thử.” Đào Yêu đem cái còi sứ trong người lấy ra.

“Dùng rất tốt đấy nha.” Mộ Dung Dật Phong đi đến, cầm lấy thổi lên.

Âm thanh của cái còi đặc biệt réo rắt, có thể đem tư tưởng của con người lên tận trời xanh làm bạn với mây trắng.

Lười biếng ngồi dưới bóng cây râm mát, Mộ Dung Dật Phong yên lặng thổi, Đào Yêu yên tĩnh lắng nghe.

Nhưng bọn họ không biết rằng phía xa xa đằng kia có một đôi mắt đầy hàn ý yên lặng chăm chú nhìn mình.

Tẩm Cung Thái hậu.

Trong điện, khói nhẹ lượn lờ bay lên từ lư hương bằng đồng màu đỏ tràn ngập căn phòng.

Thấp thoáng phía sau rèm che, Thái hậu nằm nghiêng trên giường.

Cho dù là lúc rãnh rỗi nhất trong ngày, nàng vẫn quy củ mặc trên người bộ y phục hoa lệ, trong đầu lúc nào cũng đề phòng cảnh giác không cho phép mình có một chút lười biếng, chủ quan.

Nàng có khuôn mặt xinh đẹp, thùy mị, làn da trơn bóng được bảo dưỡng rất tốt. Nhan sắc không mất đi ngoại trừ khóe miệng đã in hằn dấu vết khắc nghiệt của năm tháng.

Nàng mở mắt, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người Luật Vương gia, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau mới lên tiếng “Đều là tỷ đệ trong nhà, còn phải dùng nghi thức xã giao sao, ngồi đi.”

Cổ Luật Lưu nhàn nhạt đáp lại, ngồi xuống, thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Thái hậu vẫn nhắm hai mắt, như đang nghỉ ngơi.

Mà Cổ Luật Lưu cũng bất động thanh sắc, yên tĩnh ngồi, như một hồ nước phẳng lặng.

Yên tĩnh lan tràn quanh họ.

Cuối cùng, Thái hậu mở miệng: “Luật Lưu, không biết vừa rồi như thế nào, ta bỗng nhiên nằm mơ thấy chúng ta lúc còn nhỏ.”

Cổ Luật Lưu lẳng lặng nghe, chỉ nhẹ giọng đáp: “Vậy sao?”

“Ta mơ thấy tiên sinh kiểm tra chúng ta viết văn, viết không tốt liền nói cho cha, đánh vào lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy ngày hôm sau, chúng ta liên hợp lại dùng kế bức tiên sinh phải bỏ đi.” Giọng nói Thái hậu mang theo nhớ nhung hòa vào trong làn khói hương bay tới “Từ đó ta và đệ đều hiểu một đạo lý- chỉ cần chúng ta liên thủ tất cả sẽ đạt được.”

Khói trắng lượn lờ trước mặt Cổ Luật Lưu có chút mơ hồ.

“Sau đó vào cung, tranh giành đoạt vị, dẹp phản loạn, diệt trừ những phái đối lập.” Mắt Thái hậu vẫn nhắm như trước, giọng nói thật thấp như đang nói mê: “Đến bây giờ, qua nhiều năm chúng ta đã lấy được tất cả, quyền lợi, tiền tài, địa vị, chúng ta đã lấy được tất cả.”

“Đúng vậy.” Giọng nói của Cổ Luật Lưu không một chút cảm xúc nào “Chúng ta đã lấy được tất cả.”

Đôi mắt Thái hậu bỗng nhiên mở ra, bên trong chứa đầy tinh quang “Tại sao đệ hủy diệt tất cả những thứ…mà ta đã phải hy sinh chính mình mới có được, chỉ để đổi lấy một vật?”

Thần sắc của Cổ Luật Lưu vẫn khoan thai, bình tĩnh như trước: “Thần ngu dốt, xin Thái hậu chỉ rõ.”

Thái hậu ngồi dậy, “Rầm, ào ào” một tiếng, đem rèm che xốc lên, bước ra.

Từng viên trân châu kích thước giống nhau, va chạm phát ra thanh âm thanh thúy, hoa lệ.

“Vì sao không giết nàng?” Thái hậu hỏi.

Cổ Luật Lưu khẽ nói: “Ta đã giết nàng rồi, hơn mười năm trước theo lời người phân phó, đã giết nàng rồi.”

“Thế sao nàng còn sống.” Giọng nói Thái hậu mang theo hận ý “Hơn nữa các người còn bảo vệ nàng, nàng ở khắp nơi truy lùng, tra xét…những bí mật mà chúng ta trăm phương ngàn kế che dấu.”

“Nàng chỉ là một đứa trẻ, nàng không có năng lực làm được gì cả.” Cổ Luật Lưu ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía Thái hậu.

“Ta chưa bao giờ yêu thích điều gì ngoài ý muốn, mà giết người bịt miệng trên đời này là an toàn nhất.” Thái hậu một lần nữa đeo mặt nạ, biến thành nữ tử nhìn không biết được đang buồn hay vui: “Nếu như nàng lại tiếp tục gây chuyện, ta không cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Bức rèm che lay động dần dần ngừng lại.

Khói nhẹ tiếp tục bay lượn lờ trong không trung.

Mà không khí đã thay đổi hương vị.

Giờ sửu, mọi thanh âm đều yên tĩnh, trăng đã lên cao.

Đào Yêu cùng Mộ Dung Dật Phong đúng giờ hẹn tập hợp trong Ngự y quán.

Bên trong Ngự y quán, mỗi một người trong hoàng tộc bị bệnh chết đều được ghi chép kỹ càng đặt ở đây.

Đào Yêu quyết định tự mình xem xét ghi chép về nguyên nhân Tiên đế chết, xem trong đó có cái gì kỳ quặc hay không.

Mà Mộ Dung Dật Phong thì phụ trách canh cửa chờ đợi bên ngoài.

Lại phải chịu Mộ Dung Dật Phong lải nhải phải về trong thời gian một chén trà, Đào Yêu tiến vào trong Ngự y quán.

Bên trong chỉ có một vị thái y ở lại qua đêm.

Đào Yêu đem một viên thuốc bắn vào trong ánh nến trước mặt thái y, một làn khói nhẹ lập tức xuất hiện trong phòng. Tên thái y kia còn chưa kịp phản ứng đã bất tỉnh.

Đào Yêu đi vào trong rất nhanh bắt đầu tìm tư liệu.

Rốt cuộc, sau một nén nhang, nàng cũng tìm thấy bản ghi chép cần tìm.

Đang chuẩn bị mở ra, Đào Yêu cảnh giác, phát hiện sau lưng mình hình như có người.

Nàng giật mình quay người, lại nhìn thấy một người quen…Hàn Ly.

“Huynh sao lại ở nơi này?” Đào Yêu hỏi.

Hàn Ly nhẹ nhàng cười cười: “Những lời này phải là ta nên hỏi nàng mới đúng, nàng ở nơi này làm cái gì.”

“Ta ở đây tìm một vật.” Đào Yêu thẳng thắn, trả lời vấn đề: “Huynh sao lại vào trong cung?”

“Ta là chủ nhân của Cáp Bang, phải đi lại khắp nơi, thu thập tin tức.” Hàn Ly trả lời, sau lại hỏi tiếp: “Nàng tìm cái gì?”

“Chân tướng.” Lời nói đơn giản nhưng lại khiến người khác giật mình.

“Là điều tra chân tướng về cái chết của Tiên đế?” Hàn Ly hỏi.

“Đúng vậy” Đào Yêu gật đầu, mở bản ghi chép kia ra, cẩn thận đọc.

“Nàng sẽ không tra ra được cái gì đâu.” Hàn Ly nói: “Năm đó xem bệnh cho Tiên đế là hiệp hội thái y do chín thái y chuẩn đoán.”

“Vậy thì sao?” Đào Yêu hỏi.

“Chín tên thái y kia, thuần phục dưới những thế lực khác nhau.” Hàn Ly giải thích: “Nói cách khác nếu có bất kỳ dấu vết gì để lại, bọn hắn đã sớm tìm ra, hơn nữa đã mang ra ngoài với tư cách là vũ khí để giết đối thủ.”

“Điều này đã chứng minh một điểm.” đôi mắt Đào Yêu vẫn như trước chăm chú nhìn vào bên trong tập ghi chép.”

“Một điểm gì?” Hàn Ly hỏi.

Đào Yêu chậm rãi nói: “ Ở đây nói rõ, khi Tiên đế chết, nhìn bên ngoài thì rất bình thường.”

“Nhìn bên ngoài?” Hàn Ly nhướng mi hỏi.

Đào Yêu không nói thêm gì nữa, sự chú ý của nàng toàn bộ đều đặt về phía bản tập hợp ghi chép về chứng bệnh của Tiên đế.

Đang cố gắng tìm kiếm những tin tức hữu dụng, Đào Yêu cảm giác được phía sau lưng mình đang nóng lên, Hàn Ly dán sát vào nàng.

Hàn Ly gục đầu xuống, hô hấp của hắn phun lên tai mẫn cảm mềm mại mà xinh đẹp của nàng, dẫn đến một loại rung động.

“Đào Yêu,” hắn hỏi: “Nàng thích nơi này sao?”

Đào Yêu lắc đầu, giống như đang cố gắng thoát khỏi hơi thở của hắn.

“Ta cũng vậy, ta cũng không thích ở lại nơi này.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng, nhưng lại rất dễ nghe: “ Ta thường suy nghĩ, nếu như ta có được người ta yêu, cứ ở chỗ này như vậy, có phải cũng sẽ khó chịu khi ở nơi này? Trong mấy ngày nay, ta rốt cục biết được đáp án của vấn đề này.”

Đào Yêu không hỏi hắn, thời gian qua, hắn hình như đã biết được chuyện gì đó, chỉ là nàng hiểu, đằng sau mặt nạ kia là sự nguy hiểm, nàng không nên đụng chạm vào nó, cho nên nàng lựa chọn trầm mặc.

“Đào Yêu,” Hàn Ly lúc này giống như đang nói cho mình nghe “Nàng biết không? Trong Hoàng cung này còn thiếu một vị nữ chủ nhân. Mà nàng, ở trên đời này sẽ có quyền lực đứng đầu các nữ nhân. Nàng sẽ có những vật trân quý nhất, mệnh lệnh của nàng không ai dám cãi lại, nàng sẽ sinh ra hài tử được chọn là người kế nhiệm ngôi vị hoàng đế…Đào Yêu nàng có muốn trở thành nàng ấy không?”

“Không muốn.” Đào Yêu khẽ nói: “Ta không muốn.”

“Không, nàng muốn.” Môi Hàn Ly, để sát bên tai của nàng, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp, khàn khàn, mang theo dụ dỗ: “Nàng muốn, trở thành nàng ấy về sau nàng sẽ rất hạnh phúc, ta cam đoan với nàng. Bây giờ ta muốn nghe chính miệng nàng nói cho ta biết, nàng muốn trở thành nàng ấy, trở thành hoàng hậu của quốc gia này.”

Tay Hàn Ly, di chuyển trên thân thể nàng.

Hơi thở của Hàn Ly quanh quẩn trên thân thể nàng.

Giọng nói của hắn vẫn quanh quẩn bên tai nàng.

Giống như một vòng xoáy hắc ám nhưng lại hoa lệ, dụ dỗ nàng bước vào trong đó, nhưng về sau lại chính là vạn kiếp bất phục.

“Đừng” Ánh nến đang cháy truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho đầu Đào Yêu muốn nổ tung.

Nàng mãnh liệt tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Hàn Ly ra.

Hàn Ly không kịp chuẩn bị, cứ như vậy ngã lên trên giá sách.

Toàn bộ giá sách dao động.

Đào Yêu không nhìn hắn, chỉ khẽ nói: “Ta đi trước…Mộ Dung còn đang ở bên ngoài đợi ta.”

Nói xong nàng xoay người đi rất nhanh ra ngoài.

Hàn Ly đầu cúi thấp, ánh nến lay động, đem hình dáng của hắn tăng thêm một tầng nguội lạnh. Lông mi dài mà rậm cũng không che được đôi mắt đầy hàn ý lạnh như băng.

“Các người, không được đi.”

Trông thấy Đào Yêu từ Ngự y quán đi ra, Mộ Dung Dật Phong nghênh đón, hỏi: “Thế nào, đã tra được chưa?”

Đào Yêu gật gật đầu, dự cảm giống như sắp có nguy hiểm, ngay sau đó thúc giục nói: “Mộ Dung, chúng ta phải đi ngay bây giờ thôi.”

Mộ Dung Dật Phong muốn hỏi vì sao lại muốn đi vội vã như vậy, nhưng lời nói vừa đến miệng tự động nuốt xuống. Vẫn là câu nói trước kia, chỉ cần Đào Yêu vui vẻ, hắn liền làm theo.

Hai người đang chuẩn bị thi triển khinh công, nhảy lên tường thành cung, thì một người đã đứng ngăn trước mặt họ

Cặp mắt màu xanh lục, sáng như mắt sói, trong bóng tối lóe lên ánh sáng, là Thương Thanh.

“Chỉ có hai người các ngươi sao?” Thương thanh cười cười: “Cửu Tiêu ở nơi nào?”

“Hắn đang ở gần đây.” Mộ Dung Dật Phong nói dối “Ngay lập tức sẽ đến.”

Thương Thanh rút kiếm ra, thanh âm mờ mịt giống như xa mạc bao la “Nhưng ta nghĩ, hắn sẽ không kịp đến chỗ các ngươi.”

“Đại ca, xem như ngươi và chúng ta cùng Thiên Thanh cũng có giao tình, ngươi cho chúng ta một con đường sống được không?”

“Vậy sao?” Trong mắt Thương Thanh bắn ra hàn quang giống như sói “Ngươi rất quen với nàng?”

Mộ Dung Dật Phong chợt nhớ tên này cùng Thiên Thanh kia có tình cảm sâu sắc, sợ hắn hiểu lầm mình có ý gì với Thiên Thanh, dưới sự giận dữ của hắn, vội vàng sửa lời “Không có, không có, ta cùng Thiên Thanh một chút cũng không quen biết.”

Khóe miệng Thương Thanh tươi cười: “Đã như vậy, thì ta dựa vào cái gì để tha cho các ngươi đi đây?”

Thì ra là bị chơi xỏ! Mộ Dung Dật Phong nhịn một hơi nói: “Ta thì không có, nhưng Đào Yêu cùng muội muội của ngươi là bằng hữu, ngươi làm nàng bị thương đối với ngươi cũng không phải là chuyện tốt.”

“Yên tâm” Khóe miệng Thương Thanh vẫn tươi cười không thay đổi: “Ta nhận được mệnh lệnh chỉ giết ngươi, còn nàng thì bắt sống.”

Nói xong hắn rút kiếm ra, hướng về phía Mộ Dung Dật Phong đâm tới.

Xem ra lần này số phận đã định không tránh khỏi, Mộ Dung Dật Phong hô to một tiếng: “Đào Yêu, mau đi tìm Cửu Tiêu đến cứu ta.”

Hắn đương nhiên biết rõ không kịp, hắn làm như vậy là muốn để Đào Yêu rời khỏi đây.

Hắn nghiêm túc quyết định dùng hết sức lực của mình, để kéo dài thêm một chút thời gian.

Nhưng Đào Yêu lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngay lúc kiếm muốn chém đến Mộ Dung Dật Phong, nàng chắn ngay trước mặt hắn.

Không dám làm nàng bị thương, Thương Thanh chỉ có thể thu hồi thế đánh, cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi muốn dùng thân thể của mình để bảo hộ hắn?”

Đào Yêu vẫn cứ một mực nhìn hắn: “Dù sao ngươi cũng không làm ta bị thương, không phải sao?”

Con ngươi Thương Thanh híp lại: “Như vậy, ta xem ngươi có khả năng giúp hắn bao lâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.