Sau đêm giao thừa đó là Tết âm lịch, hôm trước Thanh Vận đã mở miệng nói nếu là năm mới thì có thể đóng cửa tạm nghỉ mấy ngày để bốn thầy trò thư giãn.
Lúc đầu ta còn không khỏi kinh ngạc một phen, theo lý năm mới là thời điểm đạo quán thu nhập tốt nhất, nhà nào cũng muốn lên đạo quán thắp nhang cầu khấn năm sau bình an, Thanh Vận xem tiền như mạng lại làm ra vẻ không cần một miếng mồi thơm như thế khác nào mặt trời mọc phía Tây!!
Vì thế ngày kế tiếp, ta từ từ nhàn nhã ngồi dậy, hầu hạ Thanh Vận một chút vào sáng sớm rồi rảnh rỗi vô sự, ngồi bóc vỏ lạc cạnh giường Thanh Vận.
Ta chăm chú bóc vỏ sau đó chìm đắm trong suy tư và tự hỏi làm sao đút một hạt lạc nhỏ như vậy cho Thanh Vận mà không đụng tới môi của hắn môi đây? Do dự nửa ngày rốt cục ta bỏ cuộc không muốn khiêu chiến với khả năng thành công cực thấp này, cầm hạt lạc nhét vào tay Thanh Vận, nói: “Sư phụ, ăn đi! Đồ nhi đã bóc vỏ sạch cho người rồi.”
Thanh Vận hờn giận nhíu nhíu mày, hỏi: “Sư phụ không nhìn rõ, Thất nhi không cho sư phụ ăn được sao?”
“Sư phụ, hiện tại người chỉ cần giơ bàn tay cao quý của người lên đã có thể thưởng dụng mỹ vị rồi!” Ta ôn nhu nói.
Ta đã thay hắn lột sạch vỏ rồi còn chưa đủ chu đáo sao? Chẳng lẽ ta không đút hắn thì hắn có thể đưa nhầm lên mũi sao?
Thân hình gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/3230055/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.