“Thất nhi, sao vậy?...” Thanh Vận mông lung nhìn ta hỏi.
“Ha ha... Ha ha... Không sao...” Ta cười gượng, toàn thân lạnh ngắt.
Không phải vết thương sau gáy Thanh Vận tụ máu chèn dây thần kinh thị giác nên bị mù chứ!! Tổ sư, ngươi đừng chơi ta...
Ta lặng lẽ áp sát vào một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Thanh Vận, cặp mắt trong suốt, không hề gợn sóng, nhìn sao cũng không giống như đang giả vờ. Dù sao Thanh Vận cũng chẳng có lý do gì để giả mù? Chẳng lẽ vì trả thù ta ngày ấy đẩy hắn đập đầu vào bàn nên bắt ta làm trâu làm ngựa hầu hắn?
“Thất nhi, vi sư hơi khát.” Thanh Vận nằm trên giường yếu ớt nói.
“Được.” Ta ngoan ngoãn tiêu sái đến trước bàn rót cho hắn một chén nước, kế đó thật cẩn thận nâng hắn lên để hắn dựa vào người mình, cho hắn uống hết chén nước.
Chờ Thanh Vận từ từ uống xong, ta giúp hắn nằm xuống, Thanh Vận lại ho nhẹ hai tiếng, có vẻ buồn ngủ: “Thất nhi, sư phụ hơi mệt...”
“Nếu sư phụ mệt thì nghỉ ngơi đi, đồ nhi có việc.” Ta để chén lên bàn, đắp chăn lại cho hắn, bằng không ban đêm đột nhiên phát sốt lần nữa thì ta chỉ còn cách nhảy sông.
“Được.” Thanh Vận thản nhiên trả lời rồi chợp mắt ngủ.
Nhất thời trong phòng có vẻ yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một cây kim, bao gồm cả tiếng hít thở đều đều của Thanh Vận.
Ta im lặng ngồi bên giường nhìn Thanh Vận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/3230052/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.