“Việc này e rằng hơi phức tạp, xin phu nhân chờ một lát, bần đạo về phòng tìm điển tịch đọc thêm, không chừng có thể tìm được cách hóa giải.” Dứt lời ta bước ra hậu viện.
Tất nhiên ta không tìm kiếm điển tịch gì cả, chuyện này hỏi Thanh Vận còn nhanh hơn. Nếu ngay cả Thanh Vận cũng không biết, ta đây đọc nguyên một bộ sách đến khi gà gáy sáng mai cũng phí công. Ta sợ gì mất mặt trước Thanh Vận, công lao này có thể quy hết cho ta tất nhiên là tốt nhất! Dù sao ta cũng là tiên cô gì đó!
“Sư phụ?” Ta đến trước phòng Thanh Vận nhẹ nhàng gõ cửa. Qua nửa ngày trong phòng mới truyền ra tiếng Thanh Vận hơi khàn khàn: “Thất nhi có việc gì thế?”
“Có!! Đại sự!!” Cuối cùng, ta nghĩ nghĩ rồi bồi thêm một câu: “Là phu nhân huyện thái gia có chuyện! Không thể trì hoãn! Hơn nữa nếu việc này thành, tiền công đức tuyệt không ít!”
Vừa dứt câu, trong phòng lập tức vang lên giọng Thanh Vận: “Mau vào đi...”
Ta đầu mướt mồ hôi đẩy cửa đi vào. Thanh Vận tựa người bên giường nhìn ta, trên người chỉ phủ vội một đạo bào, cặp mắt gian xảo hơi lóe lên: “Phủ huyện thái gia xảy ra chuyện sao?”
“Dạ.” Ta ngoan ngoãn trả lời.
Sau đó ta kể lại chuyện phu nhân huyện thái gia vừa nói cho Thanh Vận nghe, kế đó trả lời: “Sư phụ, người nói chuyện này nên làm sao?”
Thanh Vận nghe xong nhíu mày, thâm trầm nói: “Việc này chỉ có hai khả năng...”
“Hai khả năng gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/3230046/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.