“Sư phụ, người còn chưa nói cho ta biết này mấy bồn hoa cúc này ở đâu ra?” Công đạo xong rồi, ta ráo riết tra hỏi Thanh Vận.
Thanh Vận nhìn ta nhẹ cười: “Qua mấy ngày nữa là đến mùa cài hoa cúc đầu tháng chín, tuy đạo quán chúng ta không làm nông nhưng vẫn cần cầu may.”
“Mùa cài hoa cúc? Đây là mùa gì?” Ta buồn bực hỏi.
Ta chỉ biết ngày chín tháng chín là lễ trùng cửu nhưng chưa từng thấy mùa cài hoa cúc trên lịch làm nông, chẳng lẽ đây là phiên bản xa xưa nhất của lễ trùng cửu?
“Đây là tập tục cúng Nông Thần ở Bình Ngư Trấn, tương truyền xưa kia có một ác quỷ, nếu vào mùa thu không mang theo hoa cúc bên người sẽ bị ác quỷ tàn sát bừa bãi trong tiết tháng chín. Pháp lực của hắn vô biên, có thể khiến nữ nhân không thể sinh nở, nam nhân có thể mất mạng, còn phá hoại mùa màng. Cho nên hàng năm vừa đến ngày chín tháng chín, ngươi sẽ thấy ai cũng cài hoa cúc bên người, để giải trừ điềm dữ, tai qua nạn khỏi.”
Thanh Vận kiên nhẫn giải thích nhưng ta vẫn còn nghi ngờ. Theo trình độ keo kiệt của Thanh Vận, xuất xứ của mấy bồn hoa cúc này thật sự khiến người ta không thể không hoài nghi.
“Thất nhi...”
Đang lúc ta suy tư về nguồn gốc của mấy bồn hoa cúc, Thanh Vận bỗng chăm chú nhìn ta, thấp giọng kêu.
“Sư phụ, người gọi ta có việc gì?” Vì sao ta vừa nhìn ánh mắt này của Thanh Vận đã thấy nóng lạnh toàn thân.
“Thất nhi, sư phụ chợt thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/133685/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.