“Sư phụ, đồ nhi chợt thấy bụng đau đớn khó nhịn, xin phép về phòng trước...” Xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng che bụng gập lưng xuống sáu mươi độ, quay người đi về phòng.
“Thất nhi, chờ một chút...” Thanh Vận kéo tay ta, khiến ta nửa bước cũng không chạy được.
“Sư phụ, đồ nhi sắp nhịn không được, thật sự sắp nhịn không được...” Ta dùng sức chớp chớp mắt tính nặn ra vài giọt nước mắt nóng hổ nhưng ông trời không cho ta toại nguyện, đến nửa giọt cũng không có.
Thanh Vận kéo ta, đưa gói đồ màu xám vẫn cầm trong tay nhét vào tay ta: “Thất nhi, nhờ ngươi...”
Ta xem ra tránh không khỏi, chỉ có thể nhận mệnh. Buồn bực mở bao, chỉ thấy bên trong là một đạo bào hỗn độn.
“Sư phụ, đây là cái gì?”
“Thất nhi, chuyện giặt giũ của sư phụ đều nhờ ngươi...” Thanh Vận phá lệ cười xuất trần thoát tục với ta, sau đó xoay người tính rời đi.
“Chậm đã...” Lần này đổi lại người bị giữ chặt là Thanh Vận.
“Sư phụ, thứ này xin người cầm lại.” Ta cầm bao trả lại cho Thanh Vận.
“Thất nhi...” Cặp mắt xếch gian xảo nhìn ta vô cùng u buồn, còn kèm theo một tia nếu chua xót ẩn hiện.
Đáng tiếc lần này ta không chút dao động vì sắc đẹp của hắn.
“Cầm lại đi!” Tục ngữ nói đúng, không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa! Nấu cơm còn chưa tính! Dựa vào đâu mà ngay cả quần áo của hắn cũng muốn ta giặt!! Cho dù ngươi đau lòng đỏ mắt, chua xót hay ngọt ngào cũng không liên quan đến ta!
Thanh Vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/133676/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.