"Vừa mới thấy trời không đẹp nên lúc đi tìm ô, ta với quản sự dẫn đường lạc nhau. Ban nãy mới vội đi tìm nơi trú mưa, không ngờ gặp được đạo trưởng ở đây đấy."
Chung Đường cười cong mắt, nước mưa xuôi theo mái tóc đen ướt đẫm của y, chảy xuống gương mặt tái nhợt, không hiểu vì sao lại khiến người khác thương xót.
Lý Tị Chi đứng trước cửa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của y rồi rời đi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Nơi này không hợp để trú mưa."
Chung Đường lại cười, đuôi mắt hơi phiếm hồng của y khẽ nhếch, nhìn Lý Tị Chi nghiêm túc nói: "Đạo trưởng ở đây mà, sao lại không thích hợp được cơ chứ?"
Lúc này, Hoàng Li Nhi cũng đúng lúc thò đầu ra khỏi lồng ngực y, nhỏ nhẹ meo một tiếng. Một người một mèo đứng trong màn mưa đều đang ngẩng đầu nhìn Lý Tị Chi.
Sau một lúc lâu, Lý Tị Chi nghiêng người nhường ra một con đường nhỏ, để lại hai chữ dường như không có độ ấm: "Vào đi."
Chung Đường nghe lời đi vào, để lại sau cửa cơn mưa to chưa ngớt, y nhìn thấy Tống lão quản gia đã sớm ngất đi ở góc tường vì sợ hãi. Lý Tị Chi thăm dò hai bên huyệt đạo của ông ta sau đó không để tâm nữa, đứng dậy đi về phía thi thể của Triệu lão đầu, dùng một tay xốc vải liệm lên.
Mặc dù trước đó đã dùng thuật pháp xua bớt mùi, nhưng khi tấm vải liệm được nhấc lên, Chung Đường dường như vẫn ngửi được mùi hôi thối nồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-em-co-thom-khong/2566516/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.