Sương mù và sát khí trong núi càng ngày càng dày đặc, tầm nhìn dần trở nên thấp hơn, cho dù dùng đèn pin cường quang cũng không thể chiếu xa hơn hai mét, đá và cỏ cây xung quanh cũng trở nên mơ hồ. Băng tuyết tan đi, những tảng đá nhỏ nước, sờ lên liền cảm giác được sự băng hàn lạnh lẽo đến tận xương từ ngón tay lan đến toàn thân, phảng phất như thể nhiệt độ của xương cốt bị hạ thấp hẳn mấy độ.
Một gã đàn ông trung niên tay cầm la bàn không ngừng đo trắc phương hướng, sau đó phát hiện kim trên la bàn không dùng được nữa, không cách nào phân biệt được Nam Bắc thì thôi đi, thế nhưng từ trường nơi này cũng hoàn toàn rối loạn.
Sát khí giảm bớt, nhưng âm khí lại càng nồng nặc, không trung tối đen tới mức một chút ánh sáng le lói cũng không nhìn thấy được, trên mặt đất không còn tuyết đọng lá rụng cây mục, mà là một mảnh thổ địa cằn cỗi toàn đá lởm chởm, những cục đá này cũng thay đổi không giống bình thường chút nào. Toàn thân chúng đen nhánh lạnh lẽo giống hệt như hắc diệu thạch, cầm trong tay thì thấy âm hàn đến tận xương, phảng phất như thể chúng đều là do âm khí ngưng tụ mà thành. Trong bóng đêm, vô số tiếng thì thầm khe khẽ quanh quẩn vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng huýt gió tương tự như cổ thi gào rống phát ra.
Kẻ có kiến thức rộng rãi kịp phản ứng lại, hét lớn: "Là Du Thanh Vi! Không tốt!"
Nghe thấy tiếng nói vang lên, đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555766/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.