Bỗng dưng, không khí rung động, một tiếng rồng gầm phẫn nộ vang lên bên tai, thanh âm kia mờ ảo đến nỗi khiến cho người nghe cơ hồ theo bản năng hoài nghi bản thân mình gặp ảo giác.
Trương Tịch Nhan cực kỳ nhạy cảm bắt giữ được thanh âm kia đến từ một nơi ẩn nấp vô cùng xa xôi — Động Đình ẩn sơn. Canh Thần và thanh đao đầu rồng của gã quả nhiên có liên hệ cảm ứng, không biết gã có thể thừa nhận thêm việc bản mạng pháp khí bị tổn hại dẫn đến tổn thương nặng nề mà kìm nén không ra tay hay không. Nếu gã không ra tay, bản mạng pháp khí bị tổn hại, không chỉ thiếu đi một kiện vũ khí hữu lực, mà tự bản thân cũng sẽ lại lần nữa bị hao tổn, thực lực không hẳn sẽ rớt mất một nửa, nhưng ít nhất cũng bị cắt giảm đi hai phần tới bốn phần. Nhưng nếu gã ra tay muốn cướp lại bản mạng pháp khí, thì mức độ nguy hiểm sẽ còn lớn hơn lúc trước nàng cách không đoạt đao.
Trương Tịch Nhan nhìn về phía Du Thanh Vi, thấy nàng ấy đã khoanh chân ngồi nhập định. Du Thanh Vi chịu sự ảnh hưởng của Đại Bạch và Lộ Vô Quy, ánh sáng nhàn nhạt như sương mù từ trong xương cốt nàng ấy chảy ra ngoài, khiến cho làn da trắng nõn nà không tỳ vết như thể được bao bọc thêm bởi một tầng nguyệt hoa thánh quang. Chu sa ấn ở giữa mày nàng ấy lóa lên linh quang phù văn, nhưng cũng không cách nào áp được xoáy nước giữa trán, cũng không thể trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555764/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.