Trương Đạo Côn cõng Trương Tịch Nhan còn phải kéo theo thanh đao nặng ì kia, trọng lượng đè ép khiến cậu không chạy được bao xa đã mệt đến không nhấc chân lên nổi, cảm giác trên lưng cõng theo một ngọn núi, trong tay thì kéo theo cả một con sông. Cậu thở hổn hển như trâu, đặt Trương Tịch Nhan xuống ven đường, ngã xuống đất nằm thở phì phò như thể lên cơn động kinh. Thanh đao đầu rồng cũng ném qua một bên, ai thích nhặt thì nhặt đi, anh đây vác hết nổi rồi, giờ có thể cõng cô út đi lên núi đã rất không tệ.
Trương Đạo Dĩnh cũng phụ kéo thanh đao chạy một đường, không tốt hơn Trương Đạo Côn bao nhiêu, cô bé cong người xoa eo, thấy anh trai nằm trên mặt đất thở đến thoải mái, vì thế cũng bắt chước nằm xuống thở theo.
Trương Đạo Côn bớt mệt một chút, ngẩng đầu nhìn xuống chân núi, thấy không có người đuổi theo, lúc này mới nắm chặt thời gian điều tức vận khí để mau chóng khỏe lại. Hơi thở còn chưa ổn định, bỗng nhiên cậu ngửi thấy mùi xác thối tanh hôi, sợ tới mức giật mình thon thót, thiếu chút nữa bị sốc hông. Chỗ này còn ở chân núi, cổ thi thì ở bên trong núi, có trận pháp phong bế, chúng nó làm sao có thể chạy ra đây được chứ?
Cậu cẩn thận mở mắt ra, nhìn thấy một cổ thi thân hình cao lớn đang đứng bên cạnh nhìn xuống hai anh em cậu, làn da sần sùi hóa sừng, khuôn mặt dữ tợn, quần áo rách tung tóe, này không phải cổ thi tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555758/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.