Liễu Vũ đem linh cổ vương và những bức tượng điêu khắc phong ấn linh cổ vương vận chuyển trở về thôn Hoa Tập, khiến cho các thôn dân một phen sôi trào, từ trong phế phủ phát ra lời cảm tạ thần của bộ lạc Hoa Tế.
Liễu Vũ thì lại sầu lo về những linh cổ vương đã bị phong ấn kia: Để chỗ nào bây giờ? Mấy thứ này chỉ cần chạy ra ngoài một con thôi cũng thực muốn mạng người. Lỡ như có người nổi lên tâm tư xấu xa thả linh cổ vương ra ngoài sẽ làm liên lụy đến toàn bộ thôn. Phải lập ra quy củ mới được, linh cổ vương cũng cần phải có người trông giữ.
Liễu Vũ nghĩ đến cha con Lê Trọng và Lê Thần. Cô thông qua Hoa Thần Cổ cảm ứng, gọi bọn họ quay trở về, sau đó điện thoại cho Trương Tịch Nhan đang trên đường chạy về nhà tổ, nhờ nàng hỗ trợ kiến tạo một nơi an trí linh cổ vương. Nơi này phải có an ninh thật nghiêm ngặt, vừa muốn phòng ngừa linh cổ vương đào tẩu, vừa muốn ngăn chặn kẻ khác đến trộm linh cổ vương, tốt nhất nên thiết kế một cái khảo nghiệm để đạt được truyền thừa gì đó, người không tu luyện Hoa Thần Cổ sẽ khó có thể lấy được linh cổ vương.
Trương Tịch Nhan đồng ý, kêu Liễu Vũ tạm thời trông coi linh cổ vương cho tốt, nàng cần an bài chuyện ở nhà tổ trước, rồi đi phá hủy đại trận bên dưới tòa nhà của Lê Vị, sau đó mới chạy đến chỗ cô.
Nhóm người La Cự mới đi được nửa đường đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555756/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.