Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Đây là bà nội ba."
Bà nội bà? Trương Kiều Nghiên?
Liễu Vũ khó có thể tin nhìn Trương Kiều Nghiên, làm thế nào cũng vô pháp đem cô gái trẻ cùng lắm hơn hai mươi tuổi trước mặt liên hệ với bộ xương khô quái hơn 80 tuổi kia. Cô nhỏ giọng hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị chắc chắn người này không phải là chị ba Trương Tịch Nguyệt của chị chứ?"
Trương Tịch Nhan mở điện thoại tìm hình ảnh của Trương Tịch Nguyệt trong album hình đưa cho Liễu Vũ xem: "Đây mới là chị ba của tôi."
Trương Kiều Nghiên ghét bỏ liếc Liễu Vũ một cái, nói với Trương Tịch Nhan: "Đề nghị đổi một cái đối tượng khác có não có mắt hơn đi nhen."
Ánh mắt kia ngữ khí kia, không sai, chính là bộ xương khô quái. Liễu Vũ vô cùng chân thành nịnh nọt: "Bà nội ba thật là trẻ tuổi thật là đẹp mắt."
Trương Kiều Nghiên lười phản ứng Liễu Vũ, nhanh chóng đi vào nhà kho kiểm kê số gia sản còn dư lại.
Bà xem xét hai cái nhà kho xong, dược liệu, thư tịch, pháp khí này nọ thật ra còn không ít, nhưng đều là loại thường dùng, không có thứ gì thực sự quá tốt.
Đến nỗi văn phòng và hiệu thuốc, cho dù có Liễu Vũ trông coi, cũng có người không ngừng tới cửa tìm phiền toái, từ khâu cung ứng vật liệu cho đến sản xuất vận chuyển và tiêu thụ sản phẩm đều xuất hiện vấn đề, cách dẹp tiệm đóng cửa chỉ còn kém một bước. Người tới quấy rối đa số là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555731/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.