Liễu Vũ vội vàng lái xe đuổi trở về nhà Trương Hi Minh, cổ họng của cô nghèn nghẹn, cái mũi vừa mỏi vừa xót, nước mắt tràn mi mà ra, không tiếng động chảy dài trên gương mặt. Cô vừa lo lắng vừa khó chịu, loại cảm giác này không ít hơn chút nào so với cảm giác lúc trước khi mất đi Trương Tịch Nhan. Cô nghĩ thầm: "Không nên dễ dàng từ bỏ như vậy, giãy giụa một chút cũng tốt a." Cô dừng xe bên đường, lại lần nữa gọi điện thoại cho Trương Tịch Nhan, lần này thế nhưng gọi được, giọng của Trương Tịch Nhan từ trong điện thoại truyền đến: "Alo." Cô gấp gáp nói: "Bọn chúng muốn xuống tay với ba mẹ của em, có biện pháp nào để cứu họ không?"
Trương Tịch Nhan hỏi: "Em có số điện thoại của Ngô lão không?"
Liễu Vũ đáp: "Có."
Trương Tịch Nhan nói: "Gửi số điện thoại của ông ta qua cho tôi đi." Nàng nói xong, ngắt điện thoại, liên hệ với đại sư huynh chưởng giáo bên tổ đình, nhờ ông ấy nhanh chóng an bài người đi cứu vợ chồng ông Liễu Sĩ Tắc và Liễu Lôi, sau đó mới gọi điện thoại cho Ngô lão: "Ngô Phượng Khởi, ông nói với tôi về nguyên tắc và giới hạn, nhưng bây giờ là như thế nào đây hả? Tôi nói rồi, giúp đỡ một bên là sẽ bị đánh. Bọn họ kêu Liễu Vũ phải làm lựa chọn giữa ba mẹ cô ấy và tôi, hiện tại tôi cũng để cho ông lựa chọn, hoặc là ngay lập tức giao ra tất cả thông tin tư liệu của nhân viên có quan hệ với Canh Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555729/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.