Nếu có thể, Trương Tịch Nhan là thật muốn cho cái khứa không biết xấu hổ này vào trong sổ đen không bao giờ lui tới nữa, nhưng hiện tại những việc mà Liễu Vũ làm lại vừa lúc giải cứu nàng khỏi tình huống lửa sém lông mày.
Dưỡng cổ này nọ, vốn dĩ liền không thể đưa ra ngoài ánh sáng, cần phải che giấu đến kín mít, mặc dù có bán, cũng là giống như nhà nàng như vậy nhiều lần gia công chế thành bí dược độc môn mới có thể bán ra. Hiện tại nhà nàng dùng tất cả đều là hàng dự trữ, hàng trong kho cũng không còn căng được bao lâu. Bà nội ba bế sinh tử quan bên trong ngục tối nên nhu cầu sử dụng cổ trùng cực kỳ lớn, không có chuyện vạn bất đắc dĩ thì không nên đi vào quấy rầy, với lại bản thân nàng cũng không dám đi xuống ngục tối.
Nàng có thể mua được nguyên vật liệu từ chỗ của Liễu Vũ thật là việc vui không ngờ tới, Liễu Vũ không có quá nhiều khách hàng để lựa chọn, cũng không biết xử lý những loại cổ trùng như thế nào, việc này tạo cho nàng lợi thế rất lớn để ép giá, lợi nhuận cũng vô cùng khả quan. Nàng biết rõ tính tình Liễu Vũ là như thế nào, tự nhiên sẽ không thể để Liễu Vũ nhìn ra mánh khóe của nàng, tránh cho cô lại giở yêu sách. Nàng giật tay mình ra khỏi cái móng heo của Liễu Vũ, lạnh giọng nói: "Liễu tổng tuổi không lớn, nhưng tật xấu của mấy thằng cha già dê thì có đủ." Quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555701/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.