Nàng có thể lựa chọn chết đi, nhưng Hoa Thần Cổ sẽ tiếp quản thân thể của nàng, thay thế nàng sống sót, nó sẽ có ký ức và một phần tình cảm của nàng, nhưng cổ tính vẫn nhiều hơn nhân tính. Nàng không chấp nhận được bản thân mình sẽ biến thành quái vật, cái loại giống như loại đã chế tạo một hồi họa loạn hơn hai ngàn năm trước.
Nàng nhớ rõ một cách tinh tường, cổ thuật mà Liễu Vũ học được là do Lê Vị dạy. Ba nàng và nàng đều bó tay không có biện pháp nào với tình huống của Liễu Vũ.
Nhà nàng không có cổ thuật dùng để tu luyện Hoa Thần Cổ.
"Trấn áp linh cổ Vu Thần bảo điển" không phải của nhà nàng, là Lê Vị truyền cho nàng.
Nàng không muốn biến thành Liễu Vũ như vậy, càng không muốn chịu sự thao túng của Lê Vị trở nên thân bất do kỷ, nàng thà rằng cùng Hoa Thần Cổ đồng quy vu tận chứ tuyệt đối không đi tu luyện cổ thuật mà Lê Vị truyền cho nàng. Nàng nhớ lại thời điểm chính mình ngâm thuốc tắm, rất đau, trong đầu cũng có rất nhiều tạp niệm, ông cố liền sẽ kêu nàng ngưng thần tĩnh tâm cố thủ linh đài, chịu đựng chính là gân cốt, rèn luyện chính là ý chí, ngưng luyện chính là tinh khí thần.
Có rất nhiều tạp niệm và cảnh tượng rối ren muốn dũng mãnh chen vào trong đầu óc của nàng, nàng im lặng thầm hồi tưởng lại từng quyển kinh của Đạo gia, nhớ lại những điển tịch mình đã đọc được, niệm lại nội dung của từng quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555680/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.