Liễu Vũ hít thở đều đều trở lại, cô nắm lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan đỡ nàng đứng lên, buồn bực mắng: "Trương Thập Tam, cô đúng là ví dụ điển hình của việc ngàn dặm đưa đầu người đến tặng nha." 
Trương Tịch Nhan vừa động một chút thì đầu đã choáng đến lợi hại, trước mắt bị từng đợt màu đen bao phủ, cồn cào tới nỗi khiến nàng muốn ói ra, nhưng còn chưa kịp ói thì đã bị Liễu Vũ túm lấy lôi đi xuyên qua đám cổ thi. Tiếng sáo dồn dập vang lên cách chỗ các nàng không xa, bảo trì tốc độ đi song song cùng với các nàng, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh hơn nhiều, thực mau đã đi tới phía trước các nàng. Theo tiếng sáo vang lên, phía trước càng ngày càng có nhiều cổ thi đội mồ sống dậy. 
Trương Tịch Nhan: "..." Chuyện này không khoa học xíu nào! 
Cương thi cổ chỉ có thể rơi vào trạng thái ngủ đông trong điều kiện thiếu oxy mà thôi. Từ trong giấc ngủ đông tỉnh lại thì bọn chúng sẽ rơi vào tình trạng cực độ đói khát, điên cuồng công kích những vật còn sống xung quanh, nhưng giờ phút này bọn chúng lại dường như không nhìn thấy nàng và Liễu Vũ, chỉ chăm chăm chạy về hướng ngược lại các nàng, giống như đang bị tiếng sáo điều khiển. 
Thần của bộ lạc Hoa Tế đang ở đây, vậy thì ai đang điều khiển đám cổ thi kia? 
Trương Tịch Nhan nghĩ đến người phụ nữ mang giày cao gót lúc trước. 
Theo cường độ chạy bộ, đầu Trương Tịch Nhan càng ngày càng đau, càng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555656/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.