Liễu Vũ đưa Trương Tịch Nhan đến Côn Minh. Cô chọn một bệnh viện tư nhân ở địa phương, kỹ thuật khám chữa bệnh rất tốt nhưng giá cả vô cùng đắt đỏ. 
Hai mươi thanh thiếu niên từ bộ lạc đi ra cùng với Liễu Vũ, đại tư tế, tài xế xe bus và xe bốn chỗ đều ở lại bãi giữ xe. Hai tay tài xế không hiểu ngôn ngữ của bộ tộc Dã Miêu, sợ đụng chạm đến kiêng kị của bọn họ nên chỉ kính nhi viễn chi*, hai người bọn họ lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ, vừa mệt vừa buồn ngủ nên ngả ghế lái ra nằm ngủ ngay trên xe. 
*Kính nhi viễn chi: Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách. Đây là câu trích trong Luận ngữ. 
Đại tư tế mua cơm hộp cho mọi người ăn, đợi bọn họ ăn uống no đủ lại dẫn đi toilet, sau khi trở về, bọn họ ngồi vây thành một vòng tròn kế bên xe bus đang đỗ, được đại tư tế dạy dỗ cho một ít thường thức về thế giới bên ngoài. 
Không có cách nào học hết liền một lúc, rất nhiều chuyện không kịp dạy dỗ, chỉ có thể chờ sau này đi học rồi hiểu biết thêm. 
Đại tư tế đang nói chuyện, chợt thấy phía sau có dị, quay đầu nhìn lại thì thấy phía bên kia đường có chiếc Bentley đang đậu ở vị trí dừng đỗ xe, một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh chiếc xe đó. Người phụ nữ kia thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, nhưng khí chất vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555286/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.