Trước kia Liễu Vũ đã biết Trương Tịch Nhan có chút không giống với những người bình thường xung quanh, khi đó cô cảm thấy Trương Tịch Nhan chính là vờ cao lãnh lạnh lùng, nhưng hiện tại cô thực hoài nghi Trương Tịch Nhan có vấn đề về thần kinh, đầu óc thiếu sợi gân nào đó, hoặc là có chướng ngại về mặt tâm sinh lý. 
Người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh này, cho dù tâm lý có cường đại như thế nào đi nữa, nhiều ít đều sẽ có chút hoảng loạn sợ hãi, hoặc là nghĩ cách đàm phán móc nối để xin tha, hoặc là nghĩ cách cầu cứu trốn thoát linh tinh, thế nhưng từ lúc bị bắt hôm qua đến bây giờ Trương Tịch Nhan chỉ nói mỗi một câu: "Mục đích của cô không phải là mớ chính sách hỗ trợ người nghèo kia, mà là tôi." Đơn giản kể rõ sự thật, bình tĩnh đến độ dường như cái người bị bắt kia không phải là nàng ta mà là một người không liên quan nào đó. 
Liễu Vũ suy nghĩ: Trương Tịch Nhan trông cậy vào việc ông Trương Trường Thọ sẽ đến cứu nàng ta à? 
Cô biết cái ông Trương Trường Thọ cuồng con gái kia có đi theo tới đây, chỉ là không lộ diện thôi. Trương Tịch Nhan cũng biết, vì sợ ba của nàng ta bị mất dấu và lo lắng cô sẽ giở trò quỷ nên trên đường đi nàng ta để lại không ít ký hiệu ven đường. Nhưng nếu Trương Tịch Nhan gửi gắm hy vọng vào việc Trương Trường Thọ sẽ tới cứu nàng ta thì quá là ngây thơ rồi. 
Vừa vào rừng sâu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3554752/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.