Đối với việc này, giáo sư Trình chỉ có một loại cảm giác rằng "chuyện nó hẳn phải như thế". Nếu Liễu Vũ không đòi hỏi gì cả, thành thành thật thật dắt bọn họ vào núi, ông mới nên lo lắng. Liễu Vũ chỉ muốn bọn họ cấp cho mấy phần chính sách giúp đỡ hỗ trợ hộ nghèo thôi, quả thực là kinh hỉ đối với bọn họ. 
Vân Nam có không ít thôn trại sống ngăn cách với thế giới bên ngoài như bộ lạc Hoa Tế, bọn họ có nét văn hóa và truyền thống riêng của chính mình, không giao tiếp với ngoại giới, trong đó biểu hiện rõ ràng nhất chính là những tộc người Dã Miêu. Tộc người Dã Miêu khác hoàn toàn với tộc người Miêu Thuần đã dung hợp một phần hoặc hoàn toàn với văn hóa của người Hán, mấy năm nay trọng điểm công tác của các bộ ngành là "giúp Dã Miêu xuống núi", gồm các hoạt động xóa đói giảm nghèo, nâng cao giáo dục, sắp xếp công việc cho tộc người này. Cũng may theo xã hội phát triển, sinh hoạt dưới chân núi tốt hơn rất nhiều so với trên núi, cho nên càng ngày càng có nhiều Dã Miêu xuống núi hòa nhập với xã hội. 
Liễu Vũ muốn có được chính sách hỗ trợ hộ nghèo, bọn họ còn mừng không kịp nữa là, nếu cô ấy muốn trốn trong núi sâu rừng già tiếp tục cuộc sống ngăn cách với con người và xã hội hiện đại thì bọn họ mới không biết nên kiếm chỗ nào ngồi khóc. Đương nhiên là cái khả năng này cũng không lớn lắm, Liễu Vũ vốn dĩ sinh ra và lớn lên trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3554748/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.