Rầm, tiếng bức tường đá dừng lại trên không trung khiến Ly Tâm giật mình đồng thời định thần trở lại, bên trong hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ u ám thu hút sự chú ý của tất cả những người ở ngoài.
Đằng sau bức tường đá là một hành lang rất dài và rộng. Hành lang không phải là mặt thô ráp như tường đá mà trơn bóng được phủ một lớp màu vàng, trên có những hoa văn sống động, tất nhiên vẫn là thần mặt trời được tôn kính nhất thời Ai Cập cổ làm chủ đạo. Lớp màu vàng đó không quá rực rỡ mà ngược lại khiến cho cảnh tượng càng thâm trầm thần bí.
"Là vàng". Hồng Ưng thận trọng tiến lên phía trước, sờ lên bức tường trên hành lang rồi đưa ra kết luận.
Cả hành lang được phủ một lớp vàng ròng, khiến những người chứng kiến chỉ có một suy nghĩ duy nhất là quá xa xỉ. Tuy nhiên đối với các pháp lão, những người có vị trí cao nhất của tầng lớp thống trị ở xã hội nô lệ, chuyện này không phải ghê gớm gì.
Ly Tâm hoàn toàn hưng phấn, lập tức đi vào bên trong với một sự hứng thú khó kìm chế. Bức tường ở hai bên hành lang cứ một đoạn lại thò ra thụt vào. Chỗ thụt vào có một bức tượng thị vệ trông rất oai phong đứng canh. Những người thị vệ mặc áo giáp làm bằng vàng, cầm khiên tròn và cây giáo rất dài.
Trên chóp mũ của mỗi thị vệ có một viên đá phát ánh sáng mờ mờ. Nếu Ly Tâm đoán không nhầm, đây là viên Dạ minh châu cô đã được nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh/863208/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.