“Sao máu của cậu lại có mùi tanh?” Đào Tinh hỏi lại lần thứ n. 
Tiểu Trương trả lời lần thứ n: “Không biết.” 
Đào Tinh đổi tư thế dựa vào ngực Tiểu Trương, đổi chủ đề: “Sao cậu phải ôm mình ngủ thế?” 
“Vì mình muốn như vậy.” 
Đào Tinh nghĩ thầm: Ok, vì cậu mạnh nên cậu nói gì cũng được. Đào Tinh không nói nữa, lát sau Tiểu Trương lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Cậu có thể nói với mình lý do cậu đi không?” 
Đào Tinh gãi mũi, “Vấn đề này quan trọng đến vậy ư?” 
“Cậu không nói thì sao mình giúp cậu được.” 
“What? Sao cậu phải giúp mình?” 
Tiểu Trương nhìn cậu: “Vì chúng ta là bạn tốt.” 
Đào Tinh nghe thấy trong đầu có một tiếng “bụp” như tiếng nắp chai bị khui ra, khiến cậu chợt hiểu vấn đề: “Mình với cậu là bạn tốt?” 
Cậu đã sống như một cái vỏ trong nhiều năm như vậy, sau khi cố gắng tạo mối quan hệ với vô số người và yêu quái đều không có kết quả, thế mà bây giờ ông trời cho cậu có một người bạn tốt. Bạn tốt là thế nào? Là người có thể dễ dàng kéo bạn ra khỏi nỗi cô đơn vô tận, nói thế nào nhỉ, là Đào Tinh sẽ không cảm thấy cô đơn trừ khi Tiểu Trương không còn để ý tới cậu nữa, cậu sẽ mãi mãi coi Tiểu Trương là bạn tốt của mình. 
Việc này khiến Đào Tinh kích động vô cùng, ánh mắt cậu nhìn Tiểu Trương hệt như con chó nhìn thấy chủ, chỉ hận không thể liếm mặt hắn một cái, “Này, chúng ta có cần tiến hành nghi thức nào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-va-tieu-truong/1323157/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.