Trong rạp chiếu phim rất ít người.
Đào Tinh uể oải ngồi rút vào ghế, cầm một túi bỏng ngô liên tục nhai chóp chép, phim chưa kịp chiếu đã ăn hết một nửa.
Tiểu Trương: “Cậu đói à?”
Đào Tinh: “Mình chán.”
Tiểu Trương thấy tầm này có hỏi nữa cũng như không, đành im miệng chờ phim chiếu.
Đấy là một bộ phim kinh dị made in China, mà thể loại này thì ai cũng biết làm méo gì có ma được. Cho nên đa số nỗi sợ đều do bản thân người xem tưởng tượng ra, nói cách khác là, nỗi sợ không nằm ở bộ phim mới thật là đáng sợ.
Phim bắt đầu chiếu, mấy cô sinh viên trên màn ảnh đang diễn cảnh tắm, chị chị em em chỉ việc xối nước cho nhau, đừng nói đến bông tắm, ngay cả sữa tắm cũng không dùng. Cái nết tắm kiểu này sao mà sạch cho được, bà dì chà lưng* ở phòng tắm công cộng mà thấy cảnh này thế nào bả cũng tức chết cho mà xem.*Nguyên văn 搓澡阿姨: Là cái bà làm dịch vụ tắm giùm ở nhà tắm công cộng. Ở Hàn Quốc có dịch vụ này, còn TQ không biết có phổ biến hay không.
Tiểu Trương phát hiện hai mắt của Đào Tinh đang phát sáng, thế là cũng ngồi thẳng lưng xem một cách nghiêm túc.
Tiểu Trương thầm nghĩ cảnh này có cái mẹ gì hay đâu, mắc gì phải bày ra bản mặt quê mùa dữ vậy?
Đáng tiếc cảnh xuân chống tàn, sau khi mấy cô sinh viên mặc quần áo vào thì Đào Tinh lại yểu xìu trở lại.
Cảnh tiếp theo là các cô gái cùng chơi trò gọi hồn bằng đĩa*, hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-va-tieu-truong/1323147/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.