Tề Thiên Vũ trốn thoát khỏi tai mắt của Tề Gia, trong lúc du ngoạn trên đường thì gặp phải một tên nhóc trạc tuổi mình và cũng vừa bỏ nhà ra đi. Hai thằng nhóc xinh đẹp vừa gặp nhau liền tâm đầu ý hợp, lập tức coi nhau là tri kỉ. “Này! Cậu định đi đâu tìm mẹ chứ?” Tiểu đệ đệ vừa mới quen quan tâm hỏi. Nhóc ấy tên Mạc Thần Khuynh, tiểu Vũ liền gọi hắn là A Khuynh. Nhóc suy nghĩ một chút rồi chỉ tay lên “Không phải trên trời thì là trong lòng dưới đất, cứ đào ba tấc đất lên thì sẽ tìm được thôi!” Cậu bé kia nghe xong liền nhíu mày suy nghĩ, trong lòng cảm thấy kiểu lí luận này hơi kì kì, nhưng lại rất có lí đến nó vắt óc ra cũng chẳng thể nghĩ được. Mạc Thần Khuynh nhìn tiểu Vũ với ánh mắt sùng bái. Đến nó, à không… Đến cha nó chắc cũng chẳng nghĩ ra được ấy chứ! Mạc Thần Khuynh lập tức vứt lão cha nhà mình ra sau đầu, dù sao hiện tại nó cũng cảm thấy vị ca ca trước mặt lợi hại hơn! Nhưng nếu Tề Mặc mà nghe được chuyện này, nhất định sẽ xách tiểu vũ ném lên sao hoả cho coi. Ai kêu nhóc học mấy thứ suy nghĩ vớ vẩn này chứ. “Nhưng phải đào thế nào?” Mạc Thần Khuynh nghiêm túc hỏi. Nó chưa đào đất bao giờ, mà thế giới này lại rộng lớn như thế, nó đi bộ thôi mà cả ngày cũng chẳng thấy hết. Vậy phải đào bao giờ mới xong? Mà ba tấc đất lại dài bao nhiêu xăng-ti-mét vậy? Nó thật sự nghĩ không ra! (Các bé ấy mới chỉ học đến xăng-ti-mét thôi!) Tiểu Vũ nghe vậy cũng cau mày, nhóc nhớ lần trước ngồi trên trực thăng của chú xinh đẹp, vô tình làm rơi mấy quả cầu xuống sàn tàu, chú xinh đẹp liền vội vã đá ra ngoài. Lúc ấy cả ngọn núi bên dưới bỗng nổ tanh bành, chú xinh đẹp còn nghỉ chơi với nó mất mấy ngày. Trong lòng tiểu Vũ gật gù, cảm thấy bản thân mình thật sự rất thông minh, dù sao món đồ chơi này nhà nó cũng nhiều lắm. Thỉnh thoảng chú Jiaowen còn cho nó ném chơi nữa mà. *** Hai tiểu thiếu gia đi trên đường trong khi bản thân vẫn chưa biết nên đi đâu về đâu thì vô tình lạc vào lãnh địa của một nhóc con cũng chẳng biết trời cao đất dày. Nhân viên theo dõi nhìn màn hình khẽ nhíu mày, quay sang báo cáo với một nhóc con bên cạnh. “Thiếu gia! Có hai đứa bé đột nhập từ cánh rừng phía đông.” Trần Đình Hạo nghe xong liền đẩy gọng kính râm trên mặt, rời mắt khỏi ipad trên tay nhìn lên màn hình. Khuôn mặt non nớt lập tức nhăn tít lại, chỉ vào một đứa trẻ còn xinh đẹp hơn cả yêu tinh, bất mãn. “Thằng oắt con kia là ai?” Tên thuộc hạ nghe vậy, trên đầu liền bay qua một đàn quạ đen. Thiếu gia à, thằng oắt nhà người ta cũng trạc tuổi với ngài đấy! Nhưng tên thuộc hạ còn chưa kịp trả lời thì bóng dáng bên cạnh không biết đã biến mất từ lúc nào. Chỉ thấy trên một màn hình giám sát khác trong phòng, một tiểu oa nhi đang leo lên một chiếc xe Việt Dã, ra lệnh cho thuộc hạ đi về phía Tề Thiên Vũ và Mạc Thần Khuynh. *** Tiểu Vũ đang đi trên đường bỗng hắt xì một cái. Nhóc liền tự kỉ hỏi có phải chú xinh đẹp đang nhớ nó hay không thì thấy một chiếc xe từ xa đi đến. Ánh mắt như chim ưng của tiểu Vũ vừa thấy đã lập tức ghét bỏ. Chiếc xe kia còn không bằng mấy chiếc xe mà chú xinh đẹp cho nó, còn bảo muốn chơi bao nhiêu cũng được. Mạc Thần Khuynh không nhìn thấy biểu tình chán ghét của Vũ ca ca nhà mình. Thấy trong vùng rừng núi này còn có xe qua lại thì có chút kinh ngạc. Dù sao hai nhóc bước vào nơi này cũng chưa quá mười lắm phút, biết đâu chiếc xe này tình cờ đi ngang qua thì sao? Nhưng còn chưa để Mạc Thần Khuynh hết kinh ngạc thì chiếc xe kia đã dùng tốc độ sấm chớp lao về phía này. Mạc Thần Khuynh hốt hoảng định kéo Tề Thiên Vũ sang một bên thì chiếc xe đã vọt tới trước mặt, “két” một tiếng thật dài. Mạc Thần Khuynh tái mặt nhìn mui xe cách mặt đúng năm xăng ti mét, nhóc có thể thấy vệt bánh xe hằn trên mặt đất kéo dài thật dài. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay Tề Thiên Vũ đến nỗi trắng bệch. Tiểu Vũ nhíu mày nhìn một tên nhóc từ trên xe nhảy xuống, cả người xanh xanh đỏ đỏ, quần áo hoa hoét lòe loẹt của mấy kẻ đi biển. Trông chả khác nào con chích chòe đang khua tay múa chân. “Này!” Tên nhóc chỉ vào Tề Thiên Vũ la “Lại đây!” Tiểu Vũ nhìn hắn bằng nửa con mắt, hất mặt sang một bên không thèm để ý. Nhóc con kia thấy vậy liền tức giận dậm chân bình bịch. Trước mắt Mạc Thần Khuynh bỗng sáng bừng, từ lúc vị thiếu gia kia từ trên xe bước xuống, nhóc mới biết thì ra trên đời này còn có người xinh đẹp đến như vậy. Giống y như một tiểu thiên sứ trên trời, Tuy Vũ ca ca cũng rất đẹp, bề ngoài so với tiểu ca ca kia chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng không hiểu sao nhóc lại có cảm giác Tề Thiên Vũ xinh đẹp như tử thần dưới địa ngục, bất giác làm cho người ta có chút sợ hãi. Đúng vậy, nhóc sợ vị ca ca này nhưng lại không kìm lòng được mà dựa dẫm và ỷ lại. Nhưng vị thiên sứ kia lại khác, sự xinh đẹp đó khiến người ta yêu thích, muốn chà đạp hắn dưới chân. Đúng vậy, chính là chà đạp. Mạc Thần Khuynh bị chính suy nghĩ của bản thân làm cho rùng mình, lập tức vứt mọi thứ ra sau đầu để quan sát tình hình trước mặt. Tiểu Vũ và nhóc con kia mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai. Tên thuộc hạ không biết phải làm sao, đành đứng ra sau lưng thiếu gia nhà mình. Thiếu gia à, ngài đừng có suốt ngày chọc vào phiền phức như vậy chứ? Tên thuộc hạ thấy một chiếc Việt Dã từ xa đi đến, vừa muốn mở miệng nhắc nhở thiếu gia nhà mình thì sống lưng đột nhiên lạnh toát. Hắn thức thời lập tức ngậm miệng lại. “Trần Đình Hạo’ Một giọng nói không cảm xúc đột ngột vang lên khiến người ta giật mình. Nhóc con kia run bắn lên, co rụt người, sợ hãi trốn ra sau lưng thuộc hạ. Tiểu Vũ và Mạc Thần Khuynh liếc mắt nhìn người đàn ông đang đi tới. Trên người hắn mặc âu phục đen thẳng tắp, nước da màu đồng rắn rỏi và còn đeo thêm một cặp kính râm che đi đôi mắt sắc bén. Người đàn ông kia trừng mắt nhìn tên oắt con nhà mình. Mới vừa bị nặng lời vài câu liền giận dỗi chơi trò mất tích. Hại hắn mấy ngày nay phải ngủ ở phòng khách. Trần Cảnh đưa mắt cảnh cáo con trai xong mới đánh giá tình hình, thấy ở đây xuất hiện thêm hai đứa trẻ nữa thì có hơi kinh ngạc. Nhưng vừa nhìn kĩ Tề Thiên Vũ, đôi mắt sắc bén sau cặp kính râm liền híp lại. “Thiếu gia họ Tề?” Trần Cảnh nghi hoặc. Hắn cũng có duyên vài lần gặp gỡ vị thiếu gia này, tin rằng chỉ cần gặp một lần là cả đời chẳng thể quên. Bởi hắn thật sự rất xinh đẹp. Nhưng sự xinh đẹp đó được pha trộn bởi khí chất của Tề Mặc, sự khôn lỏi của Ly Tâm, vẻ yêu mị của Lam Tư và một chút phong lưu của Jiaowen. Đặc biệt khi Tề Thiên Vũ cười, mặc dù rực rỡ như ánh ban mai nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo của Tử Thần. Tề Thiên Vũ không nói gì, coi như mặc định. Còn vì sao nhóc lại ở đây thì chỉ có mình nhóc biết. Tiểu Vũ hơi cau mày: “Hôm nay bổn thiếu gia tới đây là để mượn đường!” Mượn đường? Trần Cảnh vừa nghe liền bật cười ha hả. Không hổ là con trai Tề mặc, đến phun ra hai chữ “mượn đường” cũng có thể bình thản như ăn kẹo vậy. Khí thế này so với Tề Mặc khi xưa chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng sự thật là tiểu Vũ có biết “Mượn đường” mang ý nghĩa gì đây. Chỉ là nghe nhiều rồi nên phát ngôn thành thói quen thôi! Mạc Thần Khuynh ở bên cạnh cũng có chút suy nghĩ. Xem ra ca ca nhà nó thật không tầm thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]