“Tình hình bây giờ như thế nào” Hồng Ưng nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của thuộc hạ, hỏi.
“Thuộc hạ không rõ ở đây nguy hiểm tới đâu, nhưng nếu muốn rời khỏi đây thì chúng ta vẫn còn khoảng hai mươi phút. Nhưng nếu qua khoảng thời gian này…” Không hiểu sao, càng nói bóng lưng anh ta lại càng thẳng, càng nói thân hình lại càng trở nên hiên ngang, đôi mắt không biết từ lúc nào đã không còn lo lắng, sợ hãi, đối ứng đối với ứng đối với Hồng Ưng. Nhưng không biết vì điều gì, sự sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là sự thông mionyh, bình tĩnh.
Hồng Ưng nặng nề chớp mắt, dường như chỉ trong cái chớp mắt ấy liền đưa ra được quyết định. “Hỏa dược thế nào!” Âm thanh không nặng không nhẹ vang lên, nhưng lại có sức nặng khiến người khác phải nghe theo tuyệt đối. “Tàu số 1 (cũng là tàu Hồng Ưng đang đứng) còn lại 70% hỏa lực, trong đó có 20% không dùng được!” Một thuộc hạ cúi đầu chín mươi độ, báo cáo. “Số 2 còn 40% hỏa lực dùng được.” “Số 3 còn 20% hỏa lực.”
Hai con tàu còn lại lần lượt vang lên âm thanh trình báo. “Số 3 nghe lệnh!” Hồng Ưng ra lệnh, trong nháy mắt sát trí bùng lên, có khả năng sát phạt tuyệt đối. “Rõ!” “Lập tức quay đầu, tìm mọi cách liên lạc với tàu chỉ huy. Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, nhất định phải sống sót trở về!”
“Rõ! Thuộc hạ xin thề có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, sống sót trở về!”
Không hiểu sao trong những khoảnh khắc này, bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257457/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.