Mặt trời đã gần lặng xuống nửa vòm trời mà Tùy Tâm vẫn đang trong trạng thái tay chống một cây củi lớn bước về phía trước . Tùy Tâm cô đã đi bộ hai ngày đêm rồi mà vẫn không tìm thấy một dấu hiệu của con người ở , ngoài lo cho đám Lam Tư thì bây giờ cô lại thấy bản thân thê thảm hơn .
Trong khu rừng này chỗ nào cũng giống chỗ nào , vách đá nào trông cũng giống vách đá nào thật khiến con người ta mất kiêng nhẫn .
Đằng xa có tiếng thác nước chảy mạnh , Tùy Tâm bèn men theo dòng chảy của suối ra tận con sông lớn . Đến lúc Tùy Tâm cô gần nhụt chí rồi thì trên con sông lại có chiếc thuyền nhỏ đang thả trôi .
Tùy Tâm mừng thầm trong lòng , bản thân như sống lại . Cô lớn tiếng gọi con thuyền phía xa xa đằng kia .
-" có người ở đây , cứu với ".
Trên con thuyền , người đàn ông đang câu cá bỗng giật bắn mình , anh ta nhìn xa xa thấy có người nên bèn chèo thuyền lại .
Thuyền cập bờ , Tùy Tâm không nói không rằng nhịn đau nhảy liền lên thuyền , miệng vẫn đang van xin tha thiết -" tôi bị lạc ở đây nhiều ngày rồi , mong anh có thể giúp tôi thoát khỏi đây".
Người đàn ông cười trần phần trên với làn da ngâm và thân hình rắn chắc chống cái chèo xuống nước nhìn cô gái với cái chân bị thương trước mặt , đôi mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2-tuy-tam-lam-tu-/3344703/chuong-67.html