Dưới quặng mỏ chật hẹp, bóng tối cắn nuốt mọi thứ.
Lối đi yên ắng, một phần nóc bị sụp hoàn toàn, vừa vặn có dàn giáo chống đỡ, giúp Ngô Gia Hưng và Lưu Kim Căn có một không gian nhỏ để sống sót. Nhưng Ngô Gia Hưng xui xẻo bị cây gỗ nhọn đầu đâm xuyên bụng. Bị thương và xuất huyết nhiều, hy vong cứu sống Ngô Gia Hưng gần như bị dập tắt.
“Kim Căn, anh nói xem có phải tôi không sống nổi?” Sợ vết thương nặng thêm, Ngô Gia Hưng không dám động đậy. Cơ thể hắn suy yếu, nói chuyện tốn sức, gắng gượng nửa ngày mới bật ra vài thanh âm nhỏ xíu. Nhưng trong không gian nhỏ, hai người ngồi gần nhau, vẫn nghe rõ được.
“Đừng nói bừa.” Lưu Kim Căn an ủi nói: “Cứu hộ sẽ đến sớm thôi, nói không chừng đợi chút nữa chúng ta sẽ được cứu ra ngoài.”
“Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.” Lưu Kim Căn vừa nói cho Ngô Gia Hưng nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
“Anh nói đúng, chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Tôi không thể bỏ cuộc.” Lời nói của Lưu Kim Căn tiếp thêm sức mạnh cho Ngô Gia Hưng.
Hai người ở cùng một thôn sơn, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn thân hơn anh em, cứ an ủi nhau như vậy qua hai ngày. Dưới mỏ không có đồ ăn, cũng không có nước. Ban đầu hai người dựa vào nước tiểu kiên trì, về sau không còn nước tiểu thì cố chịu đựng. Miệng đắng lưỡi khô, hơi hé môi một chút là cảm giác được vị máu tươi tanh tưởi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thuat-tren-dau-luoi/2540610/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.